Thế giới của Bảo Bảo bắt đầu từ một giọng nói, đó là tiếng thủ thỉ ngày
đêm, là lời ru ấp yêu đem theo tình thương của mẫu thân. Tiếng nói vẽ
thành không gian, cho Bảo Bảo hiểu thế nào là cơn gió, thế nào là mặt
trời, những sự vật Bảo Bảo chưa nhìn thấy nhưng bao giờ cũng đẹp lạ
thường.
Bảo Bảo nghĩ mình đang ngủ trong cái tổ chim, co tròn trong quả trứng nhỏ,
bình yên đợi ngày phá vỏ chui ra. Mẫu thân sẽ vỗ về quả trứng ấy mỗi
ngày, kể những câu chuyện ly kỳ về những cậu bé có sức mạnh phi thường,
một người hóa thân từ hoa sen hoài thai ba năm mới chào đời, vì ngỗ
nghịch mà bị cha nhốt vào Lung Linh tháp. Một cậu bé khác lớn nhanh như
thổi, bảo vệ đất nước bằng ngựa sắt và gậy tre. Một cậu bé bắn rơi chín
mặt trời, chỉ chừa lại một vầng thái dương cho thế gian ánh sáng và hơi
ấm. Một cậu bé thông minh thần kỳ, dùng con kiến càng xỏ chỉ qua lỏi ốc. Một cậu bé sinh ra từ tản đá, vốn là một con khỉ đột láu lĩnh nghịch
ngợm, đại náo thiên đình rồi bị phạt phải hộ tống sư phụ đến Tây Thiên…
có rất nhiều “cậu bé” làm nên điều thần kì như vậy và mẫu thân luôn mong muốn Bảo Bảo sống hiên ngang mạnh mẽ, trở thành người vĩ đại như những
“cậu bé” đó. Bảo Bảo thuộc ngầm lòng tất cả câu chuyện và nhân vật, Bảo
Bảo yêu mẫu thân qua giọng nói dịu dàng của nàng. Cuộc sống thật tươi
đẹp và bình yên, Bảo Bảo cứ ngủ mãi trong giấc mộng thơm mùi hoa cỏ và
ấm áp ánh mặt trời. Cho đến một hôm…
Bảo Bảo bị tiếng khóc của mẫu thân làm giật mình. Nó nghe thấy tiếng nói
của một người khác, trầm thấp và cuốn hút nhưng cũng uy nghiêm và lạnh
lùng
“Nàng sẽ không đi đâu cả, hài nhi cũng không đi đâu cả…”
Mẫu thân kiềm nén, thốt lên bằng giọng nghèn nghẹn
“Ngươi có thể giam cầm thân thể ta nhưng không bao giờ giữ được trái tim ta!”
Thế giới đột ngột chấn động, Bảo Bảo mở to mắt, ngọ ngoạy tay chân, đạp nhẹ vào vỏ trứng
“Buông, không được làm con đau!”
Sự chấn động dừng lại, âm thanh lành lạnh thốt lên
“Nàng lo lắng cho nó sao? Ta nghĩ nàng sẽ ghét bỏ hài tử chứ!”
“Đây là hài tử của ta, không liên quan tới ngươi!”
“Phải không? Một mình nàng làm cách nào có đứa trẻ này chứ?”
Mẫu thân không trả lời, Bảo Bảo cảm nhận được bàn tay vuốt ve bên ngoài vỏ trứng, nó yên tâm một chút.
“Bảo Bảo là hài tử của ta, sau này ta sẽ mang nó đi, nó sẽ lớn lên ở nơi có mặt trời, không phải chỗ tăm tối hôi tanh này…”
“Hahahaha… Ngọc nhi, buồn cười quá đi mất! Hài tử không phải của mỗi mình nàng, cả hai mẹ con nàng đều không đi đâu cả, hai người đều thuộc về ta…”
Thế giới lại đảo điên, Bảo Bảo sợ hãi co người lại, dường như quả trứng đã
rơi khỏi tổ, lăn lóc đi nơi nào đó. Hơi thở của mẫu thân rối loạn, làm
cho hơi thở của Bảo Bảo cũng phập phồng theo. Giọng nói âm u kia vẫn
văng vẳng bên tai:
“Ngọc nhi, để ta nhắc cho nàng nhớ đứa trẻ này đã hình thành như thế nào. Chúng ta làm cách nào có được nó…”
“Không, không được chạm vào ta, ngươi giết ta đi!”
Bảo Bảo cảm thấy có thứ gì đó áp lại gần, chèn ép vỏ trứng nơi nó đang sợ hãi thu người
“Không cần khiêu khích, nàng biết rõ ta sẽ không làm hại nàng và hài nhi. Ta
chỉ muốn yêu thương, không muốn cưỡng ép hay hành hạ, cho nên nàng đừng
khiến ta nổi điên!”
Bảo Bảo không nghe tiếng nói của mẹ nữa. Nó thấy xung quanh nóng bừng bừng, thế giới chao nghiêng theo một nhịp điệu kì lạ
“Ngọc nhi, Ngọc nhi…”
Giọng nói đó bỗng nhiên mềm mại và du dương, ngâm nga và quyến rũ, khiến nó
mơ màng muốn ngủ tiếp, quả trứng đung đưa như chiếc nôi ru…. Mẫu thân
thỉnh thoảng cũng khẽ kêu, thanh âm ướt át và say say, Bảo Bảo không lo
lắng, vì nó luôn nằm trong vỏ trứng, luôn hiểu cảm xúc của mẫu thân hơn
ai hết. Nàng đang hạnh phúc, thứ hạnh phúc mê say xen lẫn với mâu thuẫn
và bất lực. Mỗi khi Bảo Bảo nghe thấy giọng nói kia, nhịp tim của mẫu
thân lại nhanh hơn một tí, tâm trạng của nàng sẽ dịu dàng một tí nhưng
biểu hiện ra ngoài thì không bao giờ thành thật. Trong vòng tay của
người, giấc ngủ của Bảo Bảo và mẫu thân thường sâu hơn, an bình hơn.
Thật ra mẫu thân yêu người, dù tình yêu không bao giờ nói. Bảo Bảo cũng
yêu người, dù mẹ chưa bao giờ dạy phải gọi người ấy như thế nào…
Rất lâu, rất lâu sau đó, chiếc nôi ngừng lại, Bảo Bảo nghĩ mẹ đã ngủ say
rồi, hơi thở nàng nhè nhẹ, đều đều. Có bàn tay khác, to hơn, mạnh mẽ hơn đang sờ vào vỏ trứng. Bảo Bảo cảm thấy nó hơi lạnh nhưng vẫn cẩn thận
nhẹ nhàng giống tay mẹ
“Bảo Bảo, con ngủ ngoan nhé, không cho phép đá mẹ đau! Nếu không sau này con ra đời, ta sẽ phạt con ăn tim rồng mỗi ngày!”
Tim rồng? Bảo Bảo thấy sợ hãi. Mẹ đã nói thứ đó vô cùng đắng, tuy ăn vào
tốt cho sức khỏe nhưng vị đắng sẽ lưu trong miệng đến trăm năm, không
thể nếm được hương vị khác. Đây là lời nguyền dành cho những kẻ săn Thần Long! Bảo Bảo vâng lời không dám nhún nhích, nó lim dim ngủ trong hơi
ấm tỏa ra từ mẹ và cái người đang ôm mẹ nó. Có bàn tay lạnh nhịp nhàng
vỗ về, mang theo một tình yêu mãnh liệt không thể gọi tên.
Giấc mơ của Bảo Bảo chập chờn, tiếng nói kia rất quen thuộc và theo nó đi vào giấc ngủ…
“Ngọc nhi… ta rất yêu nàng, phải làm sao để nàng bớt ghét ta một chút?”
“Ngọc nhi, nàng đừng đi, đừng mang hài nhi đi…”
“Ngọc nhi, nếu ma giới không có thái dương, ta có thể lấy thân mình sưởi ấm
cho nàng. Nếu ma giới không có hoa cỏ, ta sẽ đem chúng xuống, tưới bằng
thần huyết. Nếu ma giới không có âm nhạc, ta mỗi ngày sẽ thổi sáo nàng
nghe. Nàng còn muốn gì, còn cần gì… chỉ cần không rời đi, ta sẽ làm tất
cả!”
Truyền thuyết kể rằng ở Ma cung có một vị sủng phi. Nàng không nói và không
cười nên Ma Thần sẽ làm những việc cực ngốc nghếch để khiến nàng vui
lòng. Hắn đem thực vật từ phàm giới đến, trồng cây bằng máu của mình để
bảo trì hương sắc. Vườn hoa rực rỡ giữa ma giới tăm tối, dòng máu quyền
năng không tiếc hoang phí, tất cả vì nụ cười mỹ nhân.
Đó là một chuyện rất xưa, không ai hiểu rõ hơn đứa trẻ vẫn luôn kề cận bên họ. Rất lâu, rất lâu sau đó, Bảo Bảo mới được biết – người có giọng nói âm trầm kia gọi là “phụ thân” và “phụ thân” chính là người yêu mẫu thân nhất, yêu Bảo Bảo nhất, tình yêu đánh đổi bằng cả sự sụp đổ của Thần
giới!