Sau một đêm gần như không ngủ, tinh thần của Bảo nhi… rất tốt! Lúc bình
minh sáng rõ, Tố Linh hết sức bất mãn vì bị kéo dậy. Mệt chết ngươi ta
nha, lại không cho ngủ thêm tí xíu!
Bảo nhi cẩn thận tỉ mỉ lau mặt cho nàng, chải mái tóc dài gọn gàng rồi mang hài vào đôi chân bé nhỏ, đây là công việc yêu thích mỗi ngày của hắn.
Khi ra khỏi động đá, Tố Linh vẫn còn nhắm nửa con mắt, líu ríu ngáp dài.
Đi rồi đi, chỉ thấy màu xanh nối tiếp màu xanh, quái lạ là không có bất kì con vật gì. Đến quá trưa, họ tìm được một hồ nước. Theo hiểu biết của
Tố Linh chắc chắn đây là Hồ Lục Sắc. Bởi vì hiện tại nước hồ có màu vàng chanh, óng ánh như mật. Cái hồ này trong một ngày sẽ thay đổi sáu sắc
thái, khi đêm đến thì hóa thành màu đen, bình minh lên sẽ bắt đầu từ màu trắng, cứ thể luân chuyển một cách diệu kỳ. Trên tiên giới này, không
nơi nào có lắm kỳ quan dị cảnh như ở Hoa Sơn.
Hai thầy trò dừng chân nghỉ ở bên hồ. Cánh rừng bên kia chính là lãnh địa
của Thổ Xà rồi, đi vào đó không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chực
chờ. Tố Linh lo lắng ngã ra sau, dựa vào lòng ngực quen thuộc, nàng cẩn
thận kéo ống tay áo, nhìn vào cánh tay bi thương của Bảo nhi
- Liệu còn cách nào khác không? Thực sự phải xông vào đó sao?
Bảo nhi vùi đầu vào tóc nàng, khẽ hỏi. Tố Linh cắn cắn môi
- Ta nghe nói Thái Hành lão quân là người có lòng từ bi, xem trọng nhân
sinh và tiên đạo. Ông ấy sống cách biệt với tiên giới, thường không giao lưu rộng rãi, chủ yếu qua lại với các trưởng lão tiên môn. Ta đoán sẽ
không ai đem chuyện bát quái rót vào tai lão quân. Như vậy ông ta không
hề biết chúng ta là ai, thấy ngươi trọng thương có khi thương tình mà
cứu chữa… Quan trọng là phải làm sao qua khỏi cái ải Thổ Xà… một con rắn đất có lẽ không quá lợi hại đúng không?
Chỉ số lạc quan của Tố Linh rất cao, vì lẽ đó mà nàng luôn kiên cường vượt
qua những tháng ngày khổ sở từ lúc ra khỏi tiên môn. Bảo nhi cũng thích
điểm này, một cô gái luôn cười giống như vầng mặt trời luôn tỏa nắng.
- Sau lần này, chúng ta hãy đi đâu đó thật xa… để không có bất kì ai tìm
được, sống những ngày an bình, vui vẻ, giống như trước kia… có được
không?
Bảo nhi thủ thỉ vào tai nàng một sự hứa hẹn về tương lai. Dù Tố Linh không
biết trên đời này còn có nơi nào như thế để họ ẩn thân nhưng nàng cũng
rất kỳ vọng vào một cuộc sống tươi đẹp. Nếu ngày xưa Phong Trạch không
thể cho nàng điều đó thì bây giờ Tố Minh Bảo nguyện ở bên cạnh nàng cả
đời, cùng nhau sống ngoài vòng đạo lý, cùng nhau bẻ gãy những quy tắc cổ hũ, chỉ cần bản thân hạnh phúc là đủ rồi!
Đây có lẽ là ông trời trêu lòng người. Tố Linh sẽ không thể nào ngờ được,
dự định mà họ vạch ra chỉ trong chốc lát đã rơi vào vô vọng. Trên đời
này, đem lại bình an cho nàng có thể là Trương Chí Thanh, có thể là bất
kì nam nhân nào, thậm chí Phong Trạch cũng không ngoại lệ. Nhưng trong
số đó, chưa bao giờ gồm có Tố Minh Bảo…
Vào lúc này, Tố Linh cảm thấy tinh thần rất tốt, hào phóng quay đầu “mi”
Bảo nhi một cái. Hắn cười cười nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, xấu xa nói
thêm một câu:
- Còn phải chăm chỉ rèn luyện bí kíp song tu nữa, phải tập cho nhuần
nhuyễn vì khả năng thành công quá thấp, mỗi ngày không làm thì không thể có kết quả!
Tố Linh liền nhớ tới cái “song tu” vô cùng thất bại tối qua. Trời ơi… có
lầm không? Những lúc như thế đầu óc người ta đều lân lân trống rỗng, làm gì còn tỉnh táo mà vận dụng cái pháp đồ âm âm dương dương chết tiệt
kia…? Bọn họ về cơ bản là không ai duy trì được, sau vài phút, lý thuyết đã bị quăng ra sau đầu, cứ vậy mà quấn lấy nhau thôi…
Tố Linh đỏ bừng mặt, đấm vào ngực ai đó cho hả giận.
- Luyện, luyện, luyện, ngươi đi mà tự luyện!
Bảo nhi ranh mãnh tóm lấy tay nàng, vô cùng chính chắn khẳng định:
- Không thể nào… vẫn chưa ai phát minh ra “đơn tu” nha!!!
Khi Hồ Lục Sắc chuyển qua màu xanh lá mạ, hai người tiếp tục lên đường,
bước vào cánh rừng gần núi Hoa Sơn nhất. Họ biết mình sẽ được “chủ nhà”
đón tiếp vô cùng nồng nhiệt.
Và quả đúng như thế…
Tố Linh và Bảo nhi đang đứng trước một con rắn khổng lồ!
Phải hình dung thế nào về nó đây?
Thổ Xà có cái đầu to và cứng như một tản đá cực đại, thân nó đen trùng
trục, to bằng cây cổ thụ trăm năm. Mỗi khi cái thân này chuyển động sẽ
tạo ra một con đường mòn mà cây cối đều gãy nát. Hai người Tố Linh và
Bảo nhi so với nó chẳng khác nào viên kẹo ngọt, không đủ dính răng!
Thổ Xà vươn cái đầu dài tới, mắt đỏ như ngọn nến, lưỡi lè lè nhìn hai nhân vật mới xuất hiện
- Đừng động.
Bảo nhi khẽ nói. Tố Linh chẳng cần nhắc nhở, nàng đã sợ tới mức không nhún nhích được rồi. Ai mà biết Thổ Xà to như vậy chứ!!!
Con rắn chậm chạp trườn tới, lưỡi nó phát ra âm thanh “xè xè”. Cả hai người nín thở, chỉ cần nó há miệng ra, họ sẽ bỏ chạy ngay, to thế này ai mà
chơi chứ? Thổ Xà lè lè lưỡi ngửi mùi của Tố Linh. Bảo nhi thầm cảm thấy
may mắn, vì hắn biết rõ nàng như một đóa lan rừng, mùi hương tự nhiên
này sẽ không làm con vật chán ghét!
Thổ Xà quả nhiên bỏ qua cho Tố Linh. Sau đó nó quay đầu qua Bảo nhi.
Tố Minh Bảo điềm tỉnh nhìn vào mắt Thần thú, không hiểu sao hắn cảm thấy
nguyên khí này rất quen. Mắt đỏ của Thổ Xà cũng nhìn Bảo nhi như thoi
miên. Tâm Sai kiếm trở nên kích động, dường như không chờ đợi nổi, muốn
lập tức bay ra chém giết. Tiên khí của nó cuồn cuộn dâng lên, làm tầm
nhìn của hắn mờ đi rất nhiều.
Kiếm ngoan… bây giờ không phải lúc để nổi loạn nha~~
Bảo nhi nhắm mắt rồi mở mắt, trấn an Tâm Sai. Lúc này, không hiểu Thổ Xà
nghĩ gì mà lại trườn sát tới, bò xung quanh Bảo nhi, phần thân của nó
xếp thành nhiều vòng tròn mà Bảo nhi là tâm. Tố Minh Bảo trợn mắt nhìn
con rắn, chỉ thấy cơ thể nó đã siết lấy mình, kiên cố và chắc chắn. Sau
khi ôm trọn Bảo nhi vào thân, Thổ Xà kề sát đầu tới, lưỡi của nó lè lè
chạm vào mặt Bảo nhi. Nếu Bảo nhi không lầm thì… dường như Thổ Xà đang
bày tỏ tình cảm!?
Bị con rắn to đùng cuốn lấy nhưng Bảo nhi không thấy đau, điều đó cho thấy Thổ Xà không có ý bóp chết rồi ăn thịt hắn. Bảo nhi yên tâm hơn. Nhưng
mà Tố Linh đứng bên kia thì không hề có cảm giác này, nàng kinh hoàng
nhìn đồ đệ yêu sắp thành điểm tâm cho con rắn đất. Nàng là sư phụ! Nàng
phải cứu Bảo nhi!
Nghĩ là làm, Tố Linh nhìn quanh quất, phát hiện một cục đá rất to. Nàng cẩn trọng nhích chân tới, khều khều rồi nhặt hòn đá lên.
Trong lúc Thổ Xà vẫn còn yêu thương liếm liếm Bảo nhi thì một cục đá từ đâu
nện vào đầu nó. Con rắn xiểng niểng, tròng mắt quay tròn, cơ thể tự giác thả lỏng đặt Bảo nhi xuống đất. Nó chỉ choáng một chút rồi lập tức nổi
giận nhìn về phía thủ phạm. Tiếng xè xè lớn hơn, đôi mắt cũng đỏ sậm
lại.
Bảo nhi cảm thấy nguy cấp, theo phản xạ chạy lại bảo vệ Tố Linh. Cùng lúc
đó, Thần rắn với tốc độ cực nhanh mổ tới, những chiếc răn mang đầy nọc
độc không do dự cắm vào… tay của Bảo nhi!!! Tất cả diễn ra quá nhanh,
chỉ trong tích tắc không thể nào phản ứng kịp…
- Không!!!
Tố Linh ở trong lòng hắn hết toán lên. Đồ ngốc này! Tại sao lại lao tới,
tại sao lại chắn cho nàng??? Nanh rắn cắn vào đúng cánh tay đang bị
thương, máu đen chảy ra, nhiễu thành dòng xuống đất. Bảo nhi mặt tái
tím, không sức lực khụy xuống.
- Bảo nhi, Bảo nhi… ngươi sao rồi? Đừng làm ta sợ….
Tố Linh phát khóc, nàng đỡ lấy thân thể hắn, hoảng hốt nhìn những lỗ răng
sâu hoắp. Nàng rối rít đưa tay ra, cố gắng bịt những chỗ máu chảy, nhưng mà không hiểu sao máu cứ tuôn như vòi, đã hóa thành một vũng đen sậm
dưới đất rồi!
- Đừng… đừng chọc vào nó…
Bảo nhi cắn răn nói, vẫn duy trì tư thế che chắn cho Tố Linh. Phía bên kia
Thổ Xà có hành động rất khôi hài. Nó cuộn tấm thân dài thành một cái tổ, sau đó tự rúc đầu vào giữa, hóa thành một quả bóng tròn tròn, rất có
phong thái đà điểu! Tố Linh làm gì có tâm trạng chú ý tới biểu hiện lạ
lùng của con rắn. Nàng cuốn quýt xé ra một mảnh vải, hóa thành dải lụa
dài quấn vết thương lại, độ tiên khí để máu ngừng chảy. Nàng tự nhắc nhở trong đầu: nọc rắn có Thần khí. Thứ này không thể xem thường đâu, bọn
họ là tiên thể, dù tu vi mấy vạn năm cũng mãi mãi không bằng sức mạnh
của Thần lực! Cánh tay này vốn đã bị thương rất nặng, phen này không
khéo thì phải phế đi mất!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh xắn lập tức giống cái bánh đa nhúng nước. Cũng
tại nàng cả, đang yên đang lành sao lại đưa hắn tới nơi quái quỷ này làm mồi cho con rắn đất chứ!
Bảo nhi lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nhìn bàn tay run run và mớ băng
vải rối tinh rối mù. Haizzz… Tố Linh chưa bao giờ có năng khiếu làm đại
phu mà!
- Được rồi, máu không chảy nữa, không sao đâu!
- Cái gì mà không sao??? Thổ Xà là thần vật đó, chúng ta không phải là đối thủ của nọc rắn đâu!
Bảo nhi nhíu mày, cố xác định lại cảm giác lúc này. Không đau, không nhức,
không tê… có lẽ tình hình không nghiêm trọng như nàng nghĩ. Chốc lát
sau, cánh tay của Bảo nhi giống hệt một cái đùi gà, phía trên còn thắt
một cái nơ to, hắn cảm thấy trọng tâm bị lệch đi vì cánh tay bị bó nặng
trịch. Bấy giờ Tố Linh mới thở phào nhẹ nhõm, may là nàng nhanh trí cầm
máu, không thì sẽ chảy đến chết mất!
Tố Linh quay đầu nhìn qua bên kia, giật mình phát hiện mình đã bỏ quên bạn rắn từ nãy giờ, vậy mà bạn í không hề động thủ, đang chơi trò gì đó đại loại là tự biến thành quả banh to, có vẩy, lại còn lăn lăn…
- Này… nó bị làm sao thế?
Bao nhi nghiền ngẫm
- Đại khái là… tự hổ thẹn…
Cái đuôi rắn từ trong trái banh ló ra, nhún nha nhún nhích, giống một chú
sâu nhỏ. Bảo nhi nhướn mày, quyết định bước gần một chút. Tố Linh sợ hãi níu tay hắn lại, Bảo nhi chỉ nhìn nàng, cười trấn an một cái
- Thật ra nó chưa hề có ý tấn công ta, có lẽ Thổ Xà không dữ dằn như chúng ta tưởng.
Để chứng minh điều đó, Bảo nhi liều lĩnh giơ tay, vỗ vỗ vào lớp vẩy đen
bóng loáng của nó. Cái đầu rắn lập tức thò ra, cặp mắt đỏ hay háy. Nó
nhìn bọn họ, ngập ngừng vươn cổ tới, lưỡi dài lè lè liếm vào cánh tay
băng bó. Tố Linh đặc biệt chú ý tới cái đuôi ngoe ngoảy như vui mừng.
Nàng bí mật nói khẽ nào tai Bảo nhi
- Con này là Thổ Xà hay “Thổ Cẩu” vậy???
Tố Linh có cảm giác rắn thần đã bị biến chất, nếu bây giờ nó kêu “gâu gâu” vài tiếng thì nàng hoàn toàn không nghi ngờ là chó đầu thai nhầm!
Lúc này rắn ta đã khôi phục thân thể dài vĩ đại của nó, rất nhu thuận chơi
đùa bên cạnh họ. Cái lưỡi hai chia đặc trưng của họ xà thích cuốn lấy
bàn tay Bảo nhi. Hắn cũng thấy con rắn này đáng yêu, giống như một đứa
trẻ to xác. Tố Linh trề môi nhìn một người một vật diễn cảnh chủ tớ lâu
ngày gặp nhau. Haizzz… đúng là tiên môn thích bịa chuyện dọa người, ai
bảo Thổ Xà là Thần vật hung tợn chứ, nó cùng lắm là thú nuôi trong nhà
thôi!
Con rắn rất nhanh quen thân với hai người. Nó đưa cái đuôi dài, cuốn lấy họ rồi bò đi. Tố Linh và Bảo nhi ngơ ngác để nó vận chuyển về hang ổ. Đó
là một cái động thật lớn, thật sâu, xung quanh chất đầy da rắn sau nhiều lần lột xác. Thổ Xà không ngừng lại, nó tiếp tục đưa họ vào sâu bên
trong. Động càng lúc càng hẹp, cuối cùng thì con rắn phải dũi thẳng
người bò vào, Tố Linh ôm ghì lấy Bảo nhi, cả hai đang ngồi trên đầu con
vật. Vách động là loại thạch mát lạnh, phát ra ánh xanh lam mờ mờ, có
thể mơ hồ nhìn thấy lối đi. Không khí dần ẩm thấp và tanh tưởi. Tố Linh
cho rằng mình đã lầm, có phải nàng vừa cảm nhận được ma khí hay không?
Đùa cái gì chứ? Đây là địa bàn của Hoa Sơn, được mệnh danh là vùng đất
trong lành nhất, không thể nào có sự hiện diện của Ma tộc! Nhưng để
chứng minh cho suy đoán của nàng, con rắn đã ngừng lại. Phía trước quá
nhỏ, nó không thể đi sâu hơn. Thổ Xà hạ thấp đầu, Bảo nhi và Tố Linh tự
giác trèo xuống. Đối diện họ là một ngã ba. Hai lối rẽ phía trước, trái
và phải nhưng cái nào cũng tối âm u và ma khí bốc lên cuồn cuồn.
- Đây… là đường hầm dẫn tới Ma giới sao?
Tròng mắt của Tố Linh sắp lọt ra ngoài. Thế này là thế nào? Một con đường như vậy lại ở trong hang Thổ Xà, Thái Hành lão quân có biết không? Thật ra
mỗi ngày vẫn có vạn vạn yêu ma từ Ma giới thoát ra, chúng đi bằng những
cánh cổng lưu động, bất kì lúc nào cũng có thể mở ra ở bất kì nơi nào.
Nhưng mà tuyệt đối sẽ không ai ngờ rằng, ngay trên lãnh địa thiêng liêng nhất của tiên giới lại có một địa đạo thông thoáng thế này. Bảo nhi nói ra suy nghĩ của mình:
- Có lẽ Thổ Xà không phải để ngăn cản người lạ xâm nhập Hoa Sơn, thực chất nó canh gác con đường này…
Tố Linh ngẫm nghĩ, cũng rất có lý. Nhưng với năng lực của Thái Hành lão
quân, lấp hẳn lối đi này có phải tốt hơn không? Nàng nhìn xung quanh
vách động. Nơi này rõ ràng rất thông thoáng, không có vật cản nào, cùng
không có dấu hiệu từng bị che lấp. Bảo nhi nhìn chăm chăm vào ngã rẻ bên trái, hắn thấy hơi thở mình nặng nệ, ngực mơ hồ có sự đau đớn vô hình.
Hắn thấy sợ hãi thứ gì đó bên trong!
Tố Linh phát hiện ra sự khác thường của Bảo nhi, nàng cũng nhìn về cái lỗ
tối u u bên trái. Cánh tay bị thương của Bảo nhi run run, hắn phát hiện
ra đầu ngón tay đã có thể cử động theo ý muốn. Nọc rắn không những không gây hại mà còn hiệu quả như “lấy độc trị độc”.
Tố Linh cảm thấy nơi này quá đáng sợ, vượt qua năng lực của nàng, nàng
không muốn mạo hiểm, nhất là khi Bảo nhi đang có thương tích trên người.
- Chúng ta quay lại đi! Đi tìm Thái Hành lão quân hỏi thử xem, phải trị thương trước rồi mới tính!
Nàng quyết định phải rời khỏi nơi quái quỷ này càng nhanh càng tốt. Tố Linh
kéo lấy tay Bảo nhi nhưng hắn vẫn đứng im tại chỗ, mắt không thể nào rời được con đường u tối kia
- Sư phụ chờ ở đây, ta muốn đi vào đó… muốn xem rốt cuộc mình đang sợ cái gì…
Hắn không đợi nàng đồng ý đã mạnh mẽ giật tay lại. Tố Linh ngơ ngác nhìn sự kiên quyết khác thường của hắn. Nàng làm sao có thể để hắn một mình đi
vào nguy hiểm? Tố Linh muốn phản đối nhưng Bảo nhi đã nhanh chóng chạy
vào trong.
Nàng cuốn quýt co giò đuổi theo, động này rất vọng, một tiếng nói thầm cũng
trở nên to, vang vang như chuông ngân. Tiếng bước chân của hai người
thật ồn ào. Họ đi vào trong con đường tối, không có gì bất thường ngoại
trừ nhiệt độ ngày càng thấp.
Tố Linh rất bất an, siết chặt ống tay áo của Bảo nhi. Hắn chưa bao giờ cãi lời nàng, càng không bao giờ tự ý định đoạt điều gì. Đây là lần đầu!
Khi họ đi đến cuối con đường, không khí đã lạnh thấu xương. Ánh sáng bạc
chiếu ra từ bên trong. Tố Linh sẽ không bao giờ quên hình ảnh khủng
khiếp này, nó mãi mãi là cơn ác mộng trong cuộc đời dài dằng dẳng, không vì thời gian mà sự kinh hoàng ấy giảm đi…