Editor: Mộc Du
Bên trong con hẻm nằm sau các tòa nhà, chất đầy rác và đồ phế thải, mùi hôi thối xông lên.
Hàn Tú đầu đầy mồ hôi, một tay cầm dụng cụ của công nhân làm vệ sinh, một tay xách rác từ trong nhà ra đi bỏ, từ bên trong hành lang đi ra. Cô hướng về phía người bạn tốt Bùi Sam Sam ở bên cạnh cũng xách đồ đi bỏ giống cô tức giận nói: “Này, mình nói với cậu nè, nếu như tháng sau người phụ nữ béo đó lại gọi điện thoại đến kêu chúng ta quét dọn vệ sinh cho bà ta, thì mình nhất định phải thu bà ta năm đồng tiền một mét vuông, mình thề nếu không tăng giá bà ta thì mình sẽ không mang họ Hàn, mà đổi thành họ của bà mập đó!”
Bùi Sam Sam phụ họa: “Đúng vậy, loại phụ nữ đó thật là quá đáng, một điểm nhỏ như hạt mè cũng muốn phải lau cho thật sạch sẽ, chỉ còn kém là chưa dùng kính lúp tới kiểm tra từng millimet một trên sàn nhà thôi, thật là không nhìn ra người phụ nữ này biến thái như vậy”. Theo như người ta nói thì loại này là thuộc dạng tổ tông khó phục vụ, căn bản là không dễ dàng lấy được tiền trong túi của họ.”
Hàn Tú ném bao rác lớn trong tay vào thùng rác, nói: “Không, mình nhất định phải moi được tiền của người phụ nữ này, hơn nữa còn phải kiếm thật nhiều tiền! Thề sống chết không nghỉ!” Nói xong rồi còn làm hành động đưa năm ngón tay hướng lên trời, sau đó rút trở về nắm lại thủ thế. Tôn chỉ của cô là chỉ cần có thể kiếm ra tiền thì bất kể khách hàng có biến thái cỡ nào, nàng cũng có thể biến thái hơn so với khách hàng.
Bùi Sam Sam ném rác trong tay đi, khinh bỉ liếc nàng một cái: “Cậu có cần phải như vậy hay không, thật là muốn tiền đến không cần mạng.”
“Stop! Không có tiền thì cậu ăn cái gì? Uống cái gì? Mặc cái gì hả? Lần sau lúc mà không có tiền để mua quần áo thì đừng có mà đến công ty của mình đi làm.” Hàn Tú lập tức chặn lời Bùi Sam Sam.
Bùi Sam Sam vốn là muốn nói Hàn Tú sai lầm rồi nhưng đột nhiên nhìn thấy ở cách đó không xa ngay bên cạnh thùng rác lòi ra cặp chân người trắng trắng, dọa cho cô sợ đến nỗi lôi kéo Hàn Tú thét chói tai: “Hàn Tú, mau nhìn! Người chết. . . . . .”
“Cậu nói bậy bạ cái gì vậy hả?” Hàn Tú vốn là đang lơ đễnh, lại bị vẻ mặt kinh khủng của Bùi Sam Sam làm cho giật mình, tò mò nhìn theo hướng ngón tay Bùi Sam Sam chỉ, cô vừa nhìn sang cũng liền bị dọa sợ đến lông tơ đều dựng đứng lên.
Cách mấy thước, bên cạnh thùng rác có một người đàn ông trần truồng nằm ở đó chỉ mặc duy nhất một cái quần lót, người đàn ông này khắp người đầy máu, bên cạnh còn có một bộ quần áo màu trắng nhuộm đầy máu tươi.
“Mau gọi 110 báo cảnh sát!” Hàn Tú để dụng cụ làm vệ sinh xuống, cởi bao tay ra, lấy điện thoại di động từ trong túi tiền ra, tay run run nhấn ba con số 110, nhưng vô luận là cô nhấn bao nhiêu lần, đều thủy chung không bấm được. Sống hai mươi mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhấn ba con số này nhưng tại sao ông trời giống như là muốn đối nghịch với cô vậy.
Bùi Sam Sam thấy thế, cũng thử dùng điện thoại di động của mình gọi 110, nhưng cũng như cũ không thể bấm được: “Tú, làm sao bây giờ? Không thể bấm số.”
“Đi vào đại sảnh tìm an ninh, dùng điện thoại bàn gọi.” Hàn Tú vừa định chạy vào trong đại sảnh thì thân thể đột nhiên bị một cổ lực lượng mạnh mẽ kéo lui về phía sau, cả người cứ lùi về phía sau cho đến khi đụng vào một vật thể cứng rắn, một giây kế tiếp cô còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì trên cổ lạnh như băng.
Cô nhìn thấy Bùi Sam Sam cách hai thước ở phía xa đang che kín miệng, chặn lại tiếng thét chói tai, hoảng sợ nhìn về phía sau cô.
Trong phạm vi tầm mắt, là một cánh tay đầy máu để ngang ở trước người.
Hàn Tú cũng không phải là người ngu ngốc. Cô biết vật thể cứng rắn ở sau lưng lúc nãy cô đụng vào, không phải là tường, cũng không phải là đồ vật, mà chính là thân thể của một người đàn ông. Mặc dù không cần nhìn về phía sau, cô cũng biết, mới vừa rồi người nằm ở sau thùng rác, cả người đầy máu, giống như xác chết đó đã sống lại, vào giờ phút này, hắn đang gác một con dao vô cùng sắc bén ở trên cổ của cô, chỉ cần cô hơi lộn xộn thì nó sẽ lập tức hạ xuống, cô tin rằng con dao trên cổ kia, nhất định là sẽ rất nhanh đưa cô đi gặp Thượng Đế mà cô ngưỡng mộ đã lâu.
Cô run giọng nức nở nói: “Vị tráng sĩ này. . . . . . Tráng sĩ, anh có lời gì thì cứ nói, Tiểu. . . . . . Tiểu nữ không có tiền cũng không có sắc, cầu anh tha cho tôi đi. . . . . .”
Người đàn ông ở phía sau cũng không trả lời nàng, chỉ dùng một cái tay liền đem cánh tay của nàng trói lại sau lưng, một cái tay khác vẫn là như cũ cầm con dao gác ở trên cổ cô.
Trên cổ truyền đến cảm giác nhơm nhớp, vô cùng không thoải mái, chính là máu ở trên người của người đàn ông sau lưng. Nhiệt độ trên thân thể hắn nóng đến dọa người, cả lồng ngực của hắn đang dán ở sau lưng nữa, Hàn Tú cảm giác hai chân của mình mềm nhũn, nếu như không phải người đàn ông ở phía sau dùng cánh tay trói chặt cô, thì cô nhất định sẽ không chống đỡ nỗi mà té xuống đất.
Trái tim giống như là được tăng gia tốc cứ đập điên cuồng không ngừng nghỉ. Hàn Tú tự nhận mình là một công dân tuân thủ luật pháp rất tốt, bất quá chỉ mới mắng người phụ nữ béo trên lầu đó biến thái thôi mà, làm sao lại gặp phải cái loại chuyện này rồi. Người này cầm trong tay hung khí, không cần nhìn cũng biết là một kẻ liều mạng, cả người lại còn đầy máu, nếu như cô nói đúng thì hắn chính là kẻ giết người, nếu quả thật là người mang tội giết người, như vậy có giết nhiều hơn một người như cô nữa, hắn cũng sẽ không để ý . . . . . .
“Vị tiên sinh này, cầu xin anh bỏ qua cho chúng tôi đi, anh muốn tiền, tôi có.” Bùi Sam Sam bỏ dụng cụ làm vệ sinh trong tay xuống, từ trong túi tiền chỉ mò ra được một đồng tiền lẻ, liền nôn nóng vội vàng, vì vậy lại từ trên cổ tháo xuống sợi dây chuyền kim cương: “Tôi còn có dây chuyền trị giá mấy ngàn, nếu như vẫn chưa đủ thì tôi còn có chi phiếu, tôi sẽ lập tức đi lấy ngay, cầu xin anh thả bạn của tôi ra đi. . . . . .”
“Sam Sam. . . . . .” Hàn Tú hết sức cảm động nhìn người bạn tốt, gọi khẽ một tiếng, đổi lại là người đàn ông ở sau lưng kéo cô lui về phía sau thêm mấy bước.
Sức lực của người đàn ông này rất lớn, cô không thể chịu nổi đau đớn trên cánh tay, hít sâu vài hơi, mở miệng cầu khẩn: “Vị tiên sinh này, có chuyện gì thì cứ từ từ nói. Anh muốn tiền, hay là muốn cái gì, chúng tôi đều có thể giúp anh, anh cứ mở miệng yêu cầu. Chúng tôi thề, chúng tôi nhất định sẽ không báo cảnh sát.” Cô run run nói xong những lời này thì liền cảm giác con dao sắc bén trên cổ hơi nhúc nhích, lần này, không phải là cảm giác lạnh lẽo của lưỡi dao nữa, mà là cảm giác đau nhói khi da thịt bị cắt đứt.
Bùi Sam Sam ở đối diện thấy trên cổ Hàn Tú xuất hiện vết máu, sợ đến che miệng khóc lên.
Hàn Tú chịu đựng đau đớn trên cổ, lại một lần nữa lấy dũng khí mở miệng: “Tôi với bạn của tôi đều không muốn chết, anh muốn tôi với bạn của tôi làm sao, thì anh cứ nói. Phải làm sao anh nói đi, chúng tôi phải làm sao.”Vết cắt trên cổ sâu hơn, cô cũng sợ đến khóc to lên: “Tôi thật sự là không muốn chết, anh nói đi, anh muốn như thế nào. . . . . .”
Cô cảm giác con dao đang gác ở trên cổ hơi hạ xuống, chỉ nghe bên tai truyền tới một giọng nói khàn khàn: “Dẫn tôi đến một nơi an toàn không có ai.”
Cô vội vàng trả lời: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Người đàn ông cúi thấp đầu, đỉnh đầu kề sát cổ của nàng, thanh âm khàn khàn ở bên tai cô lại yếu ớt vang lên: “Tôi cũng vậy tôi không muốn chết, tôi muốn được sống tiếp . . . . .”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Anh không muốn chết, tôi càng không muốn chết, tất cả mọi người đều không muốn chết, mục tiêu giống nhau.” Cô hướng về phía Bùi Sam Sam kêu lên: “Nhanh đi lái xe ra đây. Không được báo cảnh sát, ngàn vạn lần không được kinh động mọi người trong cao ốc.”
Bùi Sam Sam che miệng, gật đầu một cái, xoay người liều mạng hướng bãi đậu xe chạy đi.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Sam Sam nữa cô mới mở miệng, Hàn Tú khóc nói: “Bạn của tôi đã đi lấy xe, tôi sẽ không bỏ chạy đâu. Anh có thể bỏ con dao đang đặt ở trên cổ tôi xuống hay không? Tôi thật sự sẽ không chạy. . . . . .”
Người đàn ông không có lên tiếng, cũng không có lập tức thả dao trong tay xuống, Hàn Tú sợ chỉ dám nhỏ giọng nức nở.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng cứ bị người đàn ông ở phía sau trói như vậy, một cử động cũng không dám, mở to đôi mắt đẫm lệ, tập trung nhìn vào đầu hẻm. Cô không ngừng cầu nguyện ở trong lòng, lúc này ngàn vạn lần đừng có người nào xuất hiện, nếu không người đàn ông toàn thân đầy máu ở sau lưng sẽ điên cuồng, cô liền thật sự xong đời.
Cô càng không ngừng nói thầm trong lòng: Sam Sam, cậu nhất định phải nhanh trở lại một chút.
Đột nhiên, đầu hẻm truyền đến tiếng xe hơi, cô kích động đến nước mắt tuôn trào, nói với người đàn ông ở phía sau: “Bạn của tôi đã tới, Bạn của tôi đã tới.”
“Tôi đã xe lái tới.” Bùi Sam Sam xuống xe.
Hàn Tú nói: “Nhanh lên xe đi, anh muốn đi đâu đều được.”Cô không nghe thấy người đàn ông sau lưng trả lời, cũng không thấy hắn buông cánh tay đang siết chặt tay cô ra không một chút động tĩnh, chỉ nghe “Khi” một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống , ngay sau đó đột nhiên cảm giác cả thân thể của hắn đè ở trên người cô, thân thể của cô bởi vì không chịu nổi lực lượng của hai người mà oanh liệt ngã xuống đất.
“Hàn Tú!” Bùi Sam Sam nhìn hai người trực tiếp té xuống đất, còn không kịp sợ hãi vội chạy nhanh tới.
Hàn Tú cũng không có nghĩ tới người đàn ông ở phía sau thế nhưng lại hôn mê bất tỉnh.
Cả người hắn đều là máu đè ở trên người của cô, làm lồng ngực của Hàn Tú bị đè ép đau đến nước mắt lần nữa tuôn ra. Cô nằm ở trên đống rác bốc mùi hôi thối, không cách nào thở được, cũng nói không ra hơi, chỉ có thể huy động một cánh tay ra hiệu cho Sam Sam biết cô còn sống.
Bùi Sam Sam phải dùng đến sức của chín trâu hai hổ mà chỉ có thể làm nhích ra một nửa người của người đàn ông đang đè ở trên người Hàn Tú.
Hàn Tú rốt cục đã có thể hít thở, nhưng mà mùi rác hôi thối ở trước mặt kia, làm cô bị nghẹn đến nôn khan.
Cô vùng vẫy, cuối cùng cũng có thể từ dưới thân người đàn ông kia mà bò được ra ngoài. Cô vừa đứng lên được thì lập tức quay lại mãnh liệt đạp cho người đàn ông kia một cước.
Người đàn ông đó ngất đi, không có phản ứng.
Bùi Sam Sam lấy khăn giấy ra đưa cho cô, khóc nói: “Hàn Tú, cậu chảy máu. Chúng ta nhanh đi khỏi đây đi, đi báo cảnh sát.”
“Ừ, trước tiên tìm sợi dây trói cái tên đàn ông biến thái này lại.” Hàn Tú nhận lấy khăn giấy, đè lên vết cắt đau nhói trên cổ, sau đó lại chùi chùi mảng lớn máu trước ngực.
Bùi Sam Sam leo lên xe, cầm một bó dây thừng xuống.
“Cậu trói hắn lại trước, mình lau sạch vết máu này đã.” Hàn Tú vừa lau máu trên mặt, vừa nguyền rủa, thay mặt người đàn ông này hỏi thăm toàn bộ mười tám đời tổ tông của hắn.
Bùi Sam Sam nhanh chóng dùng sợi dây quấn lên người đàn ông kia, khi cô nhìn thấy rõ khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông này thì kinh ngạc hô lên: “Hàn. . . . . . Hàn Tú!”
Hàn Tú quay đầu lại, thấy Sam Sam ngây người, không khỏi kỳ quái: “Thế nào, Sam Sam? Sợ đến choáng váng rồi sao?”
Bùi Sam Sam kéo cánh tay Hàn Tú, chỉ vào người đàn ông kia vội vàng nói: “Hàn Tú, cậu nhìn xem đây là người nào?”
Hàn Tú híp mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông ngất đi đang nằm ở dưới đất, một giây kế tiếp không khỏi trừng lớn cặp mắt, thân thể cứng đờ không thể nhúc nhích.
Sao lại là Đường Trạch Tề. . . . . .
Tóc của hắn có chút dài hơn so với trước kia làm che khuất khuôn mặt, rồi cộng thêm khuôn mặt lại đầy máu, cô thật sự là không thể nhìn ra người đó là ai.
Vừa nhận ra người đó là hắn, cô lập tức lôi kéo Sam Sam muốn quay đầu bỏ chạy.