Editor: Mộc Du
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tiểu Thất đi theo sau lưng Hàn Tú, vừa bước ra khỏi thang máy, thì đập vào trước mắt là cái bảng hiệu màu xanh biếc với mấy chữ to, ở vách tường đối diện “Quét dọn vệ sinh đại chúng “.
“Quét dọn vệ sinh đại chúng, ý tứ trên mặt chữ cũng rất dễ hiểu, chính là luôn phục vụ dọn dẹp cho mọi người.” Hàn Tú chỉ vào chữ to trên bảng hiệu giải thích ý nghĩa với Tiểu Thất, dừng một chút, cô tự giễu cợt: “Đường Trạch Tề, thật ra thì tôi cũng phải cảm tạ anh. Nếu như ban đầu, không phải do anh ở sau lưng phản bội tôi bắt cá hai tay, thì tôi cũng sẽ không được như hôm nay, đại chúng bảo vệ khiết, chắc có lẽ hiện giờ tôi đang an vị ở nơi nào đó, xử lý những công việc trong văn phòng, uống trà xem tạp chí, trải qua cuộc sống dưỡng lão khô khan vô vị rồi.”
Tiểu Thất nhíu chặt chân mày, vẻ mặt mờ mịt.
Hàn Tú nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta, thì bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Đầu anh ta đang bị thương, không nhớ được những chuyện trước kia, vậy mà cô còn nói những chuyện này làm gì chứ. Cô cắn môi nói: “Đừng hỏi tôi bắt cá hai tay nghĩa là gì? Tôi không muốn giải thích, có thời gian thì anh tự mình đi hỏi những người lớn đi. Đây là tờ rơi quảng cáo của công ty chúng ta, anh xem qua một chút đi.”
Cô tới trước quầy tiếp tân rút ra một tờ rơi quảng cáo đưa cho Tiểu Thất, chỉ vào tờ rơi quảng cáo nói tiếp: “Kinh doanh chủ yếu của công ty là dọn vệ sinh cho các gia đình, dọn vệ sinh cho các đơn vị, dọn vệ sinh cho các xã khu, dọn vệ sinh cho các quán rượu ăn uống thường nhật…v…v.., phục vụ cho các hạng mục trang hoàng tổ chức sự kiện sau khi kết thúc thì dọn dẹp, làm sạch thảm, làm sạch vật dụng trong nhà và đánh sáp, làm sạch ghế sa lon, làm sạch và đánh bóng sàn nhà gỗ, làm sạch và đánh bóng các vật liệu bằng đá, làm mới các vật bằng đá, quét vôi nước sơn cho tường, làm sạch mặt tường,.... Những khái niệm này có lẽ anh cũng chưa hiểu lắm, nhưng tạm thời anh cũng không cần phải hiểu rõ đâu, anh cứ đi theo mọi người làm là được rồi, về sau khi làm quen rồi thì tự nhiên sẽ biết thôi.”
Dù sao cũng chỉ có một tháng, sắp xếp cho anh ta làm cùng với các bác gái quét dọn, lau chùi một chút là được, hẳn không phải là chuyện khó khăn lắm.
Lúc này thời gian mới hơn bảy giờ thôi, ở công ty một người cũng không có.
Hàn Tú đã giới thiệu xong hết phạm vi kinh doanh của công ty với Tiểu Thất rồi, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì nữa, thấy trong đại sảnh đặt nhiều loại máy móc làm vệ sinh, cô gãi gãi đầu. Ai, hình như hiện tại làm công nhân dọn vệ sinh, đã không còn đơn giản là dùng khăn để lau nữa, vẫn là phải chỉ cho anh ta cách sử dụng các loại máy vệ sinh này.
Tiểu Thất nhìn các loại máy vệ sinh bày thành một hàng dài, theo bản năng cau mày. Mặc dù anh không hiểu những loại máy này dùng để làm cái gì, nhưng quanh năm sống trong phòng thí nghiệm, đã khiến cho anh có cảm giác rất bài xích, đối với những loại máy móc không có sinh mạng này.
“Cái này gọi là máy vệ sinh thảm, dùng để làm sạch thảm, cái đó gọi là máy giặt dùng để giặt, cái đó gọi máy đánh bóng. . . . . .” Hàn Tú chỉ vào một hàng máy móc chỉnh tề, giải thích từng cái một: “Anh đứng đây, để tôi đi xem thử mấy giờ rồi, tìm người tới đây chỉ anh cách dùng những loại máy này như thế nào. Anh đẩy cái máy vệ sinh thảm ở đầu tiên ra ngoài đi.”
Khi đang nói chuyện, vừa đúng lúc nhìn thấy Tả Tiểu Dũng đến công ty.
Hàn Tú vội vàng ngoắc ngoắc anh ta: “Tiểu Tả, giúp tôi một chuyện, tới đây chỉ anh ta cách sử dụng những loại máy vệ sinh này đi.”
Tả Tiểu Dũng kích động bước nhanh về phía trước, một cặp mắt hí, nhìn thẳng vào Tiểu Thất đang cúi đầu khom người, người anh cong lại như mặt trăng. Anh ta cợt nhả nói với Hàn Tú: “Hàn tổng, bạn trai của chị hả? Rất đẹp trai nha.”
Hàn Tú trợn mắt liếc nhìn trái tiểu dũng một cái: “Cái gì mà bạn trai, mới tìm ra được lao động miễn phí, anh ta tên là Đường Trạch Tề.”
“Lao động miễn phí?” Tả Tiểu Dũng liếc mắt nhìn Tiểu Thất một cái, người đẹp trai trắng trẻo thế này sao có thể: “Hàn tổng, chị như vậy là xúc phạm luật pháp lao động của quốc gia a. Chị cũng không thể học theo nhà hào phú X gì đó, khiến cho công nhân viên bắt chước, mỗi người đều làm theo lệ này nha.”
“Kêu cậu chỉ anh ta sử dụng máy móc, sao cậu lại nói nhảm nhiều như vậy? Cẩn thận có khi tôi cũng liệt cậu vào dạng miễn phí sức lao động đó.” Hàn Tú xoay người bước vào phòng làm việc của mình.
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Tiểu Thất và Tả Tiểu Dũng.
Tả Tiểu Dũng là người rất thích bát quái, mượn thời gian chỉ dạy Tiểu Thất cách sử dụng máy móc, anh ta khách sáo hỏi: “Tiểu Đường, đúng không? Tôi tên là Tả Tiểu Dũng, Tả trong tả hữu ý là trái, Tiểu trong kích cỡ lớn nhỏ, Dũng trong dũng cảm.”
“Tiểu Thất, Tiểu trong kích cỡ lớn nhỏ, Thất trong số bảy.” Tiểu Thất không thích cái tên “Đường Trạch Tề”, là có hai nguyên nhân, thứ nhất anh tên là 074, không phải tên là Đường Trạch Tề, thứ hai là do Hàn Tú cả ngày lẩm bẩm chủ nhân của cái tên này là một người đàn ông rất kém cõi, cho nên nếu như anh lấy tên này, thì anh cảm thấy bản thân mình cũng sẽ giống như người đàn ông rất kém cỏi đó trong miệng của Hàn Tú.
“Tiểu Thất? Tiểu Tề? Tiểu Thất? Ai yêu, nhìn tôi đây đúng là đầu gỗ, gọi Tiểu Thất vậy sẽ cảm thấy gần gũi giống anh em hơn một chút.” Tả Tiểu Dũng vỗ tay một cái, cười nói tiếp: “Tiểu Thất, sao anh với Hàn tổng lại tới công ty đi làm sớm vậy?”
“Cô ấy không ngủ được.” Hiện giờ Tiểu Thất vẫn còn chưa hiểu khái niệm làm việc, nhưng nếu như hỏi anh tại sao lại tới nơi này sớm như vậy, thì anh chỉ có thể nghĩ đến một lý do duy nhất chính là cô không ngủ được, năm giờ cô đã rời giường, sau đó thì ở trong phòng sách chạy đông chạy tây.
Tả Tiểu Dũng vừa nghe thấy lời này, đôi mắt hí lập tức kích động trợn thật to: “Không ngủ được? Chẳng lẽ anh và Hàn tổng ngủ cùng với nhau?”
“Ừm.” Tiểu Thất theo thói quen hừ nhẹ một tiếng, anh cũng không biết là câu trả lời của mình, lại trở thành đề tài để cho mọi người bàn luận chuyện bát quái.
Tả Tiểu Dũng lấy được đáp án khẳng định, ánh mắt “Quét” từ trên xuống dưới, trở nên sáng như tuyết. Quả nhiên là ở chung, Hàn tổng nhất định là do xấu hổ, cho nên mới không thừa nhận: “Không phải Hàn tổng nói là, anh không phải bạn trai của chị ấy sao?”
“Cái gì gọi là bạn trai?” Ánh mắt của Tiểu Thất mê ly, đầu óc rối rắm. Ngày hôm qua nghe thấy hai bác gái kia cũng nói quan hệ của anh và Hàn Tú như vậy, Hàn Tú lại một bộ dạng bi tráng, hôm nay Tả Tiểu Dũng lại nói như vậy tiếp, cô lại mang một bộ dạng trời lông đất lở. Bạn trai thật sự đáng sợ vậy sao?
“. . . . . .” Tả Tiểu Dũng trợn tròn mắt, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thất thật đẹp trai, cao ráo ở trước mắt. Trong lúc nhất thời bị mất ngôn ngữ, cách thật lâu mới trả lời: “Tiểu Thất, anh ngốc thật hả? Bạn trai chính là đối lập với bạn gái, chính là hai bên nam nữ có ý tứ với nhau, sau đó bắt đầu xác định quan hệ, nam thì gọi là bạn trai, nữ thì gọi là bạn gái, cho đến lúc say đắm thì được nắm bàn tay nhỏ bé, hôn cái miệng nhỏ nhắn, đến nữa thì chính là chuyện ngủ chung ở trên một cái giường, ha ha, hiểu không? Sau đó thì tiến triển thành lão công và lão bà, là quan hệ vợ chồng.”
Tiểu Thất híp mắt lại, thì ra là như vậy, Hàn Tú không để cho anh ngủ trên giường của cô, nguyên lai là bởi vì chưa có trải qua mối quan hệ bạn trai bạn gái, mà lại trực tiếp tiến triển đến mối quan hệ vợ chồng, như vậy là vượt cấp. Anh đã hiểu ra rồi: “Cảm ơn.” Tả Tiểu Dũng ha ha cười khan một hồi, ở trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này đến tột cùng là đơn thuần, hay là đang giả vờ? Anh cũng không dám hỏi cái gì nữa, càng biết nhiều chuyện của bà chủ, thì sẽ chết càng mau. Một khi bà chủ khó chịu, thì anh sẽ không gánh nỗi. Vì vậy anh bắt đầu nghiêm túc chỉ cho Tiểu Thất những thao tác sử dụng máy vệ sinh.
Khả năng tiếp thu của Tiểu Thất rất nhanh nhạy, Tả Tiểu Dũng chỉ nói một lần, anh đều có thể ghi nhớ toàn bộ, thời điểm anh tự mình thao tác lại, thì toàn bộ các bước đều không sai.
Tả Tiểu Dũng chỉ cho Tiểu Thất xong, thì cũng vừa lúc Hàn Tú xử lý xong một số chuyện vụn vặt, liền trở về đại sảnh.
Tả Tiểu Dũng hướng về phía cô mãnh liệt khen Tiểu Thất học nhanh.
Cô không khỏi cảm thán, quả nhiên hiện tại là thời đại bất đồng, làm cái gì cũng phải có chút văn hóa và bản lĩnh, phải giỏi tiếng Anh thì tốt hơn. Cô nhớ, lúc mới đầu công ty vệ sinh còn nhỏ, từ lúc bắt đầu công ty chỉ nhận được có mấy đơn hàng nhỏ lẻ, từ các hộ kinh doanh hay một vài hộ gia đình, còn phần lớn nhân viên trong công ty đều là các cô các chú trung niên, về sau cô càng muốn làm lớn, phát triển thành một công ty vệ sinh chuyên nghiệp hóa, cô không ngại da mặt dày lại hướng cha mẹ chìa tay mượn tiền của họ, sau đó nhập khẩu một số máy móc làm vệ sinh. Người trong công ty phải đến học bổ túc cách sử dụng, đều phải mất một phen công phu: thời gian. Sự thật chứng minh cô đã làm đúng, công ty từ từ phát triển theo hướng chính quy, công ty vệ sinh chuyên nghiệp, bắt đầu khuếch trương tuyển thêm những người trẻ tuổi, chứ không còn đơn thuần chỉ có đội ngũ các cô, các chú lớn tuổi không nữa.
Tám giờ kém, nhân viên công ty bắt đầu lục tục tới làm, từng người một nhìn thấy Hàn Tú mặt đối mặt đứng cùng một anh chàng đẹp trai, hết sức kinh ngạc, lại không dám hỏi nhiều, chỉ đành mượn cớ chào hỏi Hàn Tú hoặc là làm công tác chuẩn bị, lại gần ngắm Tiểu Thất nhiều hơn chút.
Trong công ty đội ngũ những cô gái số trẻ, số lượng cũng không nhiều lắm, còn lại là mượn đủ loại lý do ở lại trong đại sảnh, những cặp mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất, rồi thì thầm to nhỏ với nhau, nhìn trai đẹp cứ một mực dừng ánh mắt thâm tình trên người của bà chủ, sao mà chất phác như vậy, nhịp tim cứ rung động theo, đây nhất định chính là bạn trai của bà chủ.
Tiếng chuông chấm công đột nhiên vang lên là bài Elise, đây là thời điểm quét dọn.
Đột nhiên Hàn Tú phát hiện ở sau lưng vây xem một đống người, ánh mắt của mọi người đều nhất trí tập trung vào một điểm, là ở trên người của Tiểu Thất đang đứng bên cạnh cô.
Cô ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ uy nghiêm: “Mọi người có chuyện gì muốn báo cáo với tôi sao?”
“Không có.” Đám người giống như bầy chim tản ra, chuẩn bị khăn lau, nhanh chóng lau dọn ở những nơi gần chỗ cô đứng.