Phúc Hắc Đại Thần: Dụ Dỗ Tiểu Y Sư

Chương 62: Chương 62




Chương 62: Cậu có tớ cũng có

Mọi người ngồi trong nhà Cố Hạo Bân một lát, liền đứng dậy ra về, Cố Hạo Bân cho rằng các cô định về trường, muốn lấy xe đưa các cô về, kết quả là bị Lan Na từ chối.

“Anh Hạo Bân, mãi bọn em mới vào thành phố một lần, sao có thể về nhanh như vậy, bọn em định đi dạo phố, anh không cần đi cùng bọn em đâu.”

“Vậy cũng được, các em đi dạo đi, đi đường cẩn thận một chút, gần đây kẻ cắp rất ngang ngược, đặc biệt là ở những nơi nhiều người.” Cố Hạo Bân suy nghĩ, quả thật mình không nên đi dạo phố với bốn nữ sinh đại học cho lắm, nên gật đầu dặn dò mọi người.”

“Vâng! Vậy bọn em đi đây, tạm biệt anh Hạo Bân!” Ra cửa, Cố Nhược An xoay người tạm người Cố Hạo Bân.

“Anh Hạo Bân, hôm nay làm phiền anh rồi, lần sau bọn em sẽ mời anh ăn cơm!” Cốc Tuyết cười hì hì nói.

“Được thôi, lúc nào muốn đi ăn thì gọi cho anh.”

“Anh Hạo Bân, lần sau nhớ dẫn theo anh Thẩm Hân kia nhé!” Lan Na đề nghị.

“Lan Na, bộ dáng này của em khiến anh phải suy nghĩ khác đấy nhé!” Cố Hạo Bân đùa giỡn.

“Anh Hạo Bân, em nói nhỏ cho anh biết nhé…..” Lan Na lại gần nói nhỏ bên tai Cố Hạo Bân, “Thật ra là An An nhà anh vừa ý Thẩm Hân kia đó, ha ha!”

Cố Hạo Bân buồn cười, bọn tiểu quỷ này, “Được rồi, cẩn thận một chút nhé.”

“Hẹn gặp lại!” Bốn người vừa nói vừa cười kéo tay nhau rời đi.

___

“Tớ muốn mua hai chiếc áo khoác mỏng.” Lan Na nói, “Hôm qua tớ xem trong điện thoại, nói sau lễ quốc khánh, nhiệt độ sẽ hạ thấp, nên mua trước để chuẩn bị sẵn thôi.”

“Được rồi, tớ cũng muốn đi xem quần jean.” Cốc Tuyết tán thành, “An An, cậu muốn mua gì không?”

“Để tớ nghĩ thử xem, hình như là không có gì!” Cố Nhược An suy nghĩ kĩ càng rồi lắc đầu.

“An An, nếu không cậu cũng đi mua hai chiếc váy đi! Cậu nhìn cậu xem, lúc nào cũng áo phông quần jean, dáng người của cậu mà mặc váy thì chắc chắn sẽ rất đẹp.” Lan Na đánh giá Cố Nhược An từ trên xuống dưới, bình luận.

“Cậu vừa nói nhiệt độ sắp giảm mà giờ lại bảo tớ mua váy, cậu bảo tớ phải làm sao!” Cố Nhược An lập tức từ chối, “Hơn nữa mặc váy rất phiền toái, quá rêu rao.”

“Tớ ngất mất, nhiệt độ giảm nhưng có thể khoác thêm áo khoác bên ngoài mà, hơn nữa cái gì gọi là quá rêu rao, làm gì có nữ sinh nào không có váy, mọi người đều nói tủ quần áo của phụ nữ lúc nào cũng thiếu váy.”

“Không đúng, tớ nhớ là người ta nói trong tủ quần áo của phụ nữ luôn thiếu quần áo mà, không phải là thiếu váy đâu? Còn có thể là quần jean, đúng không lão đại!”

“Cậu…. Cậu làm tớ tức chết mất.” Lan Na buồn bực kéo tay Cốc Tuyết, mặc kệ Cố Nhược An.

“Hả?” Cố Nhược An thấy khó hiểu, những lời mình vừa nói không sai mà.

“Đừn để ý đến cậu ấy, cậu ấy đang bất mãn trong lòng thôi.” Hà Tử Mạt kéo Cố Nhược An An, thấm thía nói.

“Ừ!” Cố Nhược An nặng nề gật đầu, con bé Lan Na kia lúc nào cũng không vừa lòng.

Đến khu phố đi bộ, Cố Nhược An không thể không nói, cô vốn cho rằng nhà ăn buổi trưa là nơi có mật độ người lớn nhất cả nước, giờ mới nhận ra, khu phố đi bộ vào ngày nghỉ lễ mới là nơi đông nhất, giống như mọi người đột ngột lao ra đường, hơn nữa đúng dịp quốc khánh nên hầu như tất cả các cửa hàng đều giảm giá. 90% là phụ nữ, tràn qua cả đường đi bộ, vét sạch hàng hóa, hoặc là hai ba người đi với nhau, hoặc túm tụm bốn năm người. 10% còn lại là đàn ông, nếu không phải xách đồ thì phải bế con.

“Phải nắm chặt tay nhau, đừng để bị đám đông tách ra.” Cốc Tuyết sợ run.

“Sợ cái gì, đi theo tớ, lão nương mở đường cho các cậu.” Lan Na kéo tay áo lên, bộ dáng chuẩn bị xông pha đổ máu (Đại tỷ à, hôm nay tỷ mặc áo cộc tay mà).

“Cậu cẩn thận một chút, cậu đang đi giày cao gót đấy, đừng để bị trẹo chân.” Cố Nhược An tốt bụng nhắc nhở.

“…..” Khi bạn đang cao hứng, luôn luôn có người gây cụt hứng như vậy.

Cho nên dưới sự mở đường của Lan Na, bốn người vất vả mãi mới chen được vào trung tâm thương mại, chạy thẳng tới nơi bán đồ nữ ở tầng hai.

“An An, cái này thế nào?” Lan Na cầm một chiếc sơmi dài tay ướm lên người.

“Không được!”

“Vì sao?” Lan Na thấy khó hiểu, chiếc áo này rất đẹp mà, cực kì hợp với khí chất thục nữ của mình. (Nôn, cô mà là thục nữ sao? Là người phụ nữ cay nghiệt thì đúng hơn!)

“Cậu mà mặc vào thì khuy áo trước ngực rất dễ bung ra.” Cố Nhược An nghiêm túc nói.

“Ha ha!” Hà Tử Mạt ngồi cạnh bật cười.

“……” Lan Na suy nghĩ, tức giận trả áo lại cho nhân viên bán hàng, chọn một chiếc áo khoác voan mỏng khác.

“An An, chiếc quần này thế nào?” Cốc Tuyết thay quần jean mới xoay một vòng trước gương, sau đó cười hỏi Cố Nhược An.

“Không tệ, nâng được mông của cậu lên, nhìn vừa cong vừa vểnh.”

“Ha ha!” Đến lúc này thì nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cũng bị chọc cười.

Mặt Cốc Tuyết đỏ lên, nói với nhân viên, “Lấy cái này.” Sau đó nhanh chóng quay về phòng thay đồ cởi chiếc quần jean khiến Cố Nhược An “vừa lòng” này ra.

Cố Nhược An An buồn bực, tại sao các bạn chọn quần áo lại thích mình đưa ra ý kiến? Nhìn Hà Tử Mạt bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt, cứ như tiếng cười vừa rồi không phải của cô. Được rồi, quả nhiên không thể trông cậy vào Tử Mạt.

“An An, cậu thử cái váy này xem, tớ nghĩ cậu mà mặc thì sẽ rất đẹp.” Lan Na vừa thử áo khoác voan xong đã mang một cái váy ra ngoài.

“Để tớ xem này!” Cốc Tuyết lại gần, giơ lên nhìn, “Quả thật không tệ.”

Đó là một chiếc váy voan liền màu xanh nhạt in hoa, ống tay áo dài, cổ chữ V hơi trễ, thắt lưng thắt cao, trước ngực là hai chiếc cúc áo thủy tinh, chân váy in hoa văn phục cổ, bên trên phủ một lớp sa mỏng mềm mại, khiến người ta cảm thấy mờ ảo, lãng mạn và duy mĩ.

Hà Tử Mạt cũng gật đầu: “An An vào thử đi.”

“Không thử!” Cố Nhược An kiên quyết lắc đầu, mặc cái váy như thế trên người, chỉ cần hơi cúi xuống là phía trên cũng lộ, phía dưới cũng hở, cô không thèm.

“Thử đi, tớ chắc chắn là cậu mặc sẽ cực kì xinh đẹp!” Lan Na đẩy Cố Nhược An.

“Không thử!”

“Cậu nói xem, ngày nào cậu cũng mặc quần jean áo phông, nhìn chẳng giống con gái chút nào, Thẩm Hân kia sao có thể thích cậu được!” Lan Na nói một câu nhất châm kiến huyết.

“Đúng vậy đó, An An, muốn giống con gái thì phải mặc váy áo, để hai mắt anh ta tỏa sáng, lập tức đến gần cậu.” Được rồi, lời của Cốc Tuyết khiến Cố Nhược An hơi rung động.

“An An không phải yêu quái, Thẩm Hân kia cũng không phải Tôn Ngộ Không.” Hà Tử Mạt nói.

“……” Mọi người im lặng, sau đó Lan Na mặc kệ sự phản đối của Cố Nhược An, đẩy cô nàng vào phòng thay đồ.

Mấy phút sau, cửa phòng thay đồ chậm rãi mở ra, ba người lập tức kinh ngạc.

Voan mỏng màu xanh nhạt xinh đẹp ôm sát vào người, màu sắc ngọt ngào như kem ly, mát lạnh vào tận trong lòng, làm tan chảy ngày hè nắng chói này, trên cổ lộ ra làn da trắng nõn nà, thắt lưng thắt cao lộ ra vòng eo mảnh khảnh và tôn lên dáng người mỹ lệ của Cố Nhược An An. Hai chân thon dài thẳng tắp dưới lớp váy ngắn, khe nhỏ như ẩn như hiện dưới cổ chữ V lại càng tăng phần quyến rũ.

“Không tệ, lấy cái này đi.” Lan Na hài lòng gật đầu, ghé sát vào người Cố Nhược An, liếc từ trên xuống một cái rồi kề tai nói nhỏ: “An An, chắc ít nhất cậu phải cỡ C nhỉ!”

Cố Nhược An sửng sốt, sau khi hiểu ra thì mặt đỏ bừng, hai tay che ngực, mắt đẹp trừng lớn: “Hạ lưu.”

“Không phải chỉ liếc qua thôi sao, kích động đến vậy, chẳng lẽ cậu có mà tớ lại không có?” Nói xong còn ưỡn ngực ra.

Cố Nhược An lập tức thua trận, được rồi, cậu có! Cái này cậu thật sự có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.