Phúc Hắc Đại Thần: Dụ Dỗ Tiểu Y Sư

Chương 69: Chương 69




Chương 69: Tiểu đồ đệ duy nhất

Mấy ngày sau đó, Cố Nhược An không vào game, một mặt là vì đã đồng ý với mẹ là cuộc thi tiếng Anh sắp tới, dù đã nói là ôn tập xong hết rồi, nhưng An An vẫn muốn xem lại, dường như cho mình thêm một chút niềm tin, mặt khác là trốn tránh đại thần.

An An cảm thấy, dù là trò chơi, nhưng mình và đại thần là vợ chồng, mà chuyện xảy ra tối hôm đó, lại ngoài dự kiến của Cố Nhược An, giống như hai người đang hẹn hò, tình huống này, khiến Cố Nhược An cảm thấy mình đang hồng hạnh vượt tường, trái tim của mình, sao có thể đồng thời chia cho hai người?

Dù Lan Na dè bỉu suy nghĩ của mình, Cố Nhược An vẫn quyết định trước khi suy nghĩ thấu đáo chuyện này, tạm thời không vào trò chơi, ôn tập thật tốt, chờ cuộc thi kết thúc hẵng hay.

Mấy ngày nay, Cố Nhược An đều vùi mình trong thư viện, về phần tại sao lại là thư viện chứ không phải là phòng tự học, Cố Nhược An nói phòng tự học có rất nhiều người mượn danh nghĩa tự học để hẹn hò, đại học N chỉ còn duy nhất thư viện này là chỗ Niết bàn*, ít nhất ở trong thư viện, lời nói cử chỉ của mọi người đều cẩn thận hơn.

*chỗ Niết bàn: ở đây ý chỉ chỗ trong sạch, thanh tịnh

Mà ngay ngày hôm sau của tối Cố Nhược An và Thẩm Dục Hiên ăn cơm, đã có người đăng ảnh chụp trộm hai người lên diễn đàn, có ảnh hai người nắm tay, có tấm Thẩm Dục Hiên vén tóc cô ra sau tai, có bức lại nhìn như hôn nhau, khiến đại học N đã lâu rồi chưa xuất hiện chuyện gì mới hoàn toàn bùng phát.

Nhưng Cố Nhược An cũng không quan tâm tới những chuyện này, là Lan Na phóng khoáng thích buôn chuyện kể cho cô, cô cũng không quên kĩ thuật của Thẩm đại thần, nếu không được Thẩm đại thần cho phép, làm sao những thứ kia có thể đăng lên diễn đàn, chắc chắn đã sớm bị anh hack mất, nếu anh ta mặc kệ, tại sao mình phải quản, có người chắc chắn sẽ có thị phi, mình không quản được được nhiều chuyện tới vậy.

Nhưng còn có một chuyện Cố Nhược An không nghĩ tới, do bình thường cô ăn mặc đơn giản, không lộ chút gì ra ngoài, nhưng trang phục tối hôm đó lại làm cô trở nên nổi bật, khi bị đăng lên diễn đàn, dáng vẻ xinh đẹp của Cố Nhược An bị đào lên, thậm chí còn có ảnh so sánh với hoa khôi của trường.

Có người nói cô còn đẹp hơn hoa khôi của trường kia, thậm chí có người hùng hùng hổ hổ khởi xướng xếp hạng lại bảng mĩ nữ của đại học N, nghe nói người tham gia bình chọn đã lên tới hơn một vạn, mà Cố Nhược An lại đứng đầu bảng.

Cố Nhược An không quan tâm tới những việc này, bây giờ, cô vẫn ăn mặc đơn giản, có lớp có môn chuyên ngành thì lên lớp với mọi người, nếu không có lớp hoặc môn không quan trọng lắm thì chỉ lên điểm danh rồi ôm sách tới thư viện tự học, buổi trưa tới đường thông với nhà ăn chờ mấy người Lan Na, mọi người cùng đi ăn cơm, ngủ trưa, lại tự học, ăn cơm tối, lên mạng làm bài tập, ngủ.

Trong khoảng thời gian này, thái hậu cũng gọi tới hỏi thăm cô, bảo cô thả lỏng, không cần quá khẩn trương, thi thoải mái, nhỡ có trượt cũng không sao, cùng lắm thì học lại phấn đấu tiếp, sau đó bị Cố Nhược An trả lời qua loa rồi cúp máy.

Cố Nhược An không chơi game, bản thân cô không có cảm giác gì, nhưng người trong bang lại không quen, do không có đại tẩu, tâm trạng của lão đại không tốt lắm, cũng không hiểu tại sao lúc mọi người nói chuyện, dường như trong kênh bang hội có áp suất thấp, khiến mọi người cảm thấ bị đè nén.

Mà mấy ngày qua, ba người Lan Na trừ đi học cũng không biết bận làm cái gì, nếu không làm gì cũng tổ đội ba người cày phụ bản, ít nói chuyện với người trong bang, cho nên cũng không nói với mọi người mấy ngày qua Cố Nhược An bận việc.

Hôm đó, nhân lúc lão đại chưa login, mọi người bàn tán trong kênh bang.

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Yên Huân Trang à, rốt cuộc các cậu cũng tới, đại tẩu đi đâu rồi, sao mấy ngày rồi chưa vào trò chơi.

[Bang phái] Nam Nhân Như Độc: Đúng vậy đó đúng vậy đó, mình cảm thấy sắp bị lão đại làm chết cóng rồi.

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: À, mấy ngày qua An An vội chuẩn bị cho cuộc thi, cho nên không vào trò chơi.

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Không phải các em ở chung một phòng sao? Em ấy thi, sao cac em không thi?

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Cậu ấy thi chuyên nghiệp, bọn em không dám thi.

[Bang phái] Tra Vô Thử Nhân: Đại tẩu thi cuộc thi chuyên nghiệp á? Lợi hại đến thế sao?

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Tiếng Anh chuyên nghiệp.

[Bang phái] Tàn Ảnh: Trâu bò quá!

[Bang phái] Giáo Hoàng VS: Giỏi quá~

[Bang phái] Quân Nhược Như Sơ: Sao đại tẩu lại thích mấy chữ tiếng Anh vặn vẹo kia chứ?

[Bang phái] Tử Chi Chung Chương: Vậy có phải mấy ngày nay đại tẩu đều tự học không?

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Đúng vậy, mấy ngày qua hầu như đều vùi mình trong thư viện.

Bên ngày Lan Na vừa nói xong, bên kia điện thoại của Thẩm đại thần kêu vang. Thẩm đại thần vùi đầu lao động khổ sở ở văn phòng luật thấy là Phương Thiên Dật gọi, ngồi thẳng người, xoa trán, nghe.

“Lão đại, đã hỏi thăm được rồi, mấy ngày nay đại tẩu đều đọc sách ở thư viện, bảo là sắp thi tiếng Anh chuyên nghiệp.” Vẫn không nói gì, thanh âm của Phương Thiên Dật vang lên bên kia.

“Biết rồi.” Thật ra thì mấy ngày qua Thẩm Dục Hiên bận rộn, không ở trường, cũng không có thời gian chơi trò chơi, nhưng mỗi lần đăng nhập đều không thấy Cố Nhược An, trong lòng vẫn có chút trống rỗng.

Anh sợ Cố Nhược An không vui vì hôm đó anh hôn cô, cho nên không hỏi mấy người Lan Na, chính bản thân anh cũng cảm thấy, hành động của mình hơi nhanh, dọa Cố Nhược An rồi, chắc sau này nên giảm tốc độ, từ từ thực hiện kế hoạch?

Nhưng dù có thế nào, bây giờ biết được tin tức của Cố Nhược An, tảng đá lớn trong lòng anh cũng hạ xuống.

“Lão đại, cậu không về trường sao? Nghe nói mấy ngày qua chỉ cần không có lớp, đại tẩu đều ở thư viện, cậu mà về trường thì chắc chắn sẽ vô tình gặp gỡ~” Người ở đầu dây bên kia đã đổi thành Cao Mân thích buôn chuyện.

“Không cần, tớ nhớ hai ngày nữa là tới cuộc thi chuyên nghiệp rồi, vẫn không nên quấy rầy cô ấy, để cô ấy ôn tập cho tốt.” Thẩm Dục Hiên loại bỏ đề nghị của Cao Mân, sau đó lắc đầu, “Mấy người các cậu cũng mau thăng cấp đi, nghe nói sắp mở cấp bậc mới rồi.”

“Cái gì? Vậy bọn mình đi thăng cấp đây, cúp máy nhé~” Cao Mân vội vàng cúp điện thoại, tiếng “Tút tút” vang vọng trong lòng Thẩm Dục Hiên, vẫn nên từ từ chậm rãi nhỉ, không nên dọa cô ấy.

Hai ngày sau, cuộc thi tới, đại học N cũng có địa điểm thi, ở bên học viện Anh ngữ.

Để tỏ lòng ủng hộ Cố Nhược An, sáng sớm, ba người Cốc Tuyết, Lan Na và Hà Tử Mạt đã rời giường, kiên quyết đòi đưa Cố Nhược An tới trường thi.

“Tớ nói này, các cậu có mệt không, cùng trong một trường học như vậy, còn cần đưa sao?” Cố Nhược An liếc ba người một cái.

“Bọn tớ đang động viên tinh thần cho cậu mà, dù cậu đã thi tiếng Anh chuyên nghiệp một lần, nhưng lần này lại không giống, nghe nói lần này rất khó.” Lan Na thần bí chớp chớp mắt, sau đó vỗ vai Cố Nhược An, “Nếu thi trượt cũng đừng nản chí, sang năm lại tiếp tục, nếu thật sự không vui, tối nay tỷ tỷ đi uống rượu với cậu!”

“Cắt, cậu cũng biết là khó rồi! Hơn nữa, uống gì mà uống, uống ít thôi.” Cố Nhược An giữ tay Lan Na lại, “Các cậu về đi, tớ thi xong sẽ gọi cho các cậu, lúc đó cũng không còn sớm, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

“Được, An An, cố lên.” Cốc Tuyết vỗ vai Cố Nhược An.

“Cố gắng lên, bọn tớ tin tưởng cậu!” Hà Tử Mạt cũng đẩy đẩy gọng kính.

“Được rồi, cũng không phải là sinh ly tử biệt, đừng kích động như thế, tớ vào đây!” Cố Nhược An cười cười, phất tay, đi vào trường thi.

Lần này Cố Nhược An thi tiếng Anh chuyên nghiệp cấp bậc cao nhất, bao gồm nghe, đọc, sửa lỗi, phiên dịch và viết. Trong nội dung thi bao gồm tất cả nghe, đọc, viết, dịch tiếng Anh, cực kì khó, lượng người qua được chỉ khoảng 40%, cho nên số người tham gia không nhiều, phòng thi của Cố Nhược An chỉ có thưa thớt gần 20 người.

Tiếng chuông bắt đầu giờ thi vừa vang lên, Cố Nhược An lập tức tĩnh tâm, chăm chú làm bài, bài nghe khá tốt, Cố Nhược An thường xuyên nghe tin tức của BBC, mấy ngày qua còn tập trung nâng cao kĩ năng nghe, cho nên cô thấy cũng không khó lắm.

Đọc, sửa lỗi, phiên dịch, viết, làm từng phần một, vượt qua từng phần, áp lực càng ngày càng lớn, thời gian như không đủ dùng, xung quanh bắt đầu có người nhỏ giọng mắng, vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên, hết nhìn đông tới nhìn tây, bị giám thị nhắc nhở. Cố Nhược An không bị bọn họ quấy rầy, vẫn nghiêm túc làm bài, nắm chặt từng giây từng phút, nếu đã thi, phải làm bài tới mức tốt nhất, cố gắng tới mức cao nhất, tuyệt đối không thi lại.

Sau hơn ba tiếng, cuộc thi kết thúc, tiếng chuông vừa vang lên, giám thị nhanh chóng thu bài thi và tờ đáp án. Thu dọn xong đồ đạc của mình, ra khỏi trường thi, Cố Nhược An mới phát hiện ánh nắng hơi chói mắt, sáng chói khiến người ta choáng váng.

Giơ tay lên che đi ánh nắng, mới nhận ra lòng bàn tay mình đầy mồ hôi lạnh! Nghĩ lại, vừa rồi mình cũng căng thẳng, cố gắng nhiều năm như vậy, toàn bộ đều ở trong ba tiếng này.

Đột nhiên nghe thấy phía trước có chút hỗn loạn, xen lẫn tiếng hô kinh ngạc của nữ sinh, Cố Nhược An thả tay xuống, trong ánh nắng mặt trời, một bóng đen đứng trước mặt mình – Thẩm Dục Hiên.

“Thi xong rồi sao? Anh tới chờ em!” Thẩm Dục Hiên vội tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Cố Nhược An.

“Tại sao anh biết……” Cố Nhược An vốn định hỏi tại sao anh biết em đi thi, nhưng nghĩ lại, chắc hẳn Thẩm đại thần có con đường riêng của mình, cũng im lặng.

“Anh gặp bạn cùng phòng của em trên đường, các em ấy nói với anh.” Thẩm Dục Hiên thử thăm dò nắm tay Cố Nhược An, thấy cô không có phản ứng gì, liền kéo cô đi ra ngoài, “Mệt không, đi ăn cơm nhé.”

“Vâng!” Hai người cũng không nhắc lại chuyện tối hôm đó, dù đã được lan truyền xôn xao khắp đại học N, nhưng hai người trong cuộc cũng không để tâm lắm.

“Tới nhà ăn của trường nhé, anh nhớ là em còn nợ anh một bữa cơm.”

“Vâng.”

Đắm chìm trong ánh nắng đầu đông rực rỡ, hai người nắm tay đi xa lần, chỉ còn lại một đoàn người bị kinh hãi mà đứng nguyên tại chỗ.

Buổi tối, chờ Cố Nhược An bò vào trò chơi, cô phát hiện mấy ngày cô không vào game, đã xảy ra ba chuyện.

Chuyện thứ nhất là công ty OLM vừa cập nhật trò chơi, do các server đã lục tục có người mãn cấp, cho nên lần cập nhật này nâng cấp cao nhất lên 250, nhưng điều khiến mọi người buồn bực chính là cái số 250 kia.

Trước kia mọi người gặp nhau đều có thói quen hỏi: “Sao chưa mãn cấp?”

Bây giờ mọi người đều hỏi: “Bao giờ mới đến 250?”

Thật là mấy nhà vui mấy nhà buồn.

Ba người Ngậm Điếu Thuốc cũng mãn cấp rồi, nghe nói mười người đứng đầu bảng xếp hạng đều đã mãn cấp, nhưng đại thần vẫn đứng đầu bảng xếp hạng, bởi vì trong lúc mọi người cố gắng thăng cấp, đại thần đã lên tới cấp 204.

Tất cả mọi người buồn bực, đặc biệt là người của Nghịch Đồng Thiên, ngươi nói người khác không biết còn chưa tính, nhưng dù sao bọn họ đều có thể thấy lão đại, gần đây lão đại không vào trò chơi, sao lại có thể tăng tới 5 cấp, phải biết rằng, cấp bậc càng cao thì càng khó thăng cấp. Lại nhớ tới lần cập nhật trước tìm lão đại quay clip, mọi người đều nghĩ, chẳng lẽ lão đại quen GM? Hay là kĩ thuật của lão đại đã mạnh tới mức có thể sửa số liệu của công ty OLM? Nếu không vì sao lại thăng cấp nhanh đến vậy?

Còn có một chuyện nữa, chính là Tâm An Vật Vong đứng thứ hai bảng xếp hạng đã bị ba người Ngậm Điếu Thuốc đá xuống, bốn người đại thần chia nhau chiếm cứ từ vị trí thứ nhất đến vị trí thứ tư của bảng xếp hạng, nhưng điều ngoài dự đoán của mọi người chính là, người thứ năm lại khôngp hải là Tâm An Vật Vong, mà là một một nam cung thủ lạ hoắc tên Li Thương.

Trước kia người này chưa từng xuất hiện trên bảng xếp hạng, nhưng sau khi trò chơi cập nhật lại giống như hắc mã*, đột nhiên tiến vào, đẩy lui Tâm An Vật Vong, nhanh chóng chiếm vị trí thứ 5 của bảng xếp hạng, nghe nói vì thế mà Tâm An Vật Vong kia chán nản một thời gian ngắn, sau đó còn tìm tên Li Thương lạ mặt này để quyết đấu, không rõ kết quả, nhưng Tâm An Vật Vong cũng an phận.

*hắc mã: người mạnh mẽ, tài giỏi đột nhiên xuất hiện và nổi bật

Nghĩ cũng đúng, Tâm An Vật Vong vốn là người đứng thứ hai bảng xếp hạng, PK với người đứng đầu thua thảm hại, bị buộc phải giải tán bang hội, vốn danh dự đã sa sút, giờ vị trí thứ hai còn bị mấy người Ngậm Điếu Thuốc chiếm mất, ngươi nói chiếm cũng được, ít nhất mấy người bọn họ không có khác biệt gì lớn, nhưng vì sao một kẻ chưa thấy bao giờ cũng có thể tùy tùy tiện tiện đánh bại mình, chiếm cứ vị trí vốn thuộc về mình, dù là ai, cũng nghĩ không thông.

Chuyện thứ ba chính là ba người cùng phòng kí túc thu nhận đồ đệ.

Vốn hệ thống thầy trò đã cập nhật được hơn hai tháng, nhưng khoảng thời gian trước mấy người Cố Nhược An đều cố gắng thăng cấp, không nghĩ tới chuyện này, giờ thấy hệ thống thầy trò đã phát triển, trở nên quen thuộc hơn, tất cả đều nhận đồ đệ, mấy người này cũng không nhịn được mà đi thể nghiệm một lần.

Trên trang chủ đã miêu tả cặn kẽ hệ thống sư đồ, sau khi bái sư, đồ đệ nhận được một buff, kinh nghiệm nhận được khi sư đồ tổ đội tăng 15%, hơn nữa dù sư đồ không tổ đội, thì mỗi lần sư phụ chỉ bảo đồ đệ hay đồ đệ thỉnh giáo sư phụ, sư phụ cũng có thể nhận được kinh nghiệm và điểm chỉ bảo.

Tích lũy điểm chỉ bảo tới mức độ nhất định thì có thể đến NPC chỉ đạo viên của hệ thống đổi thành điểm thụ nghiệp, điểm thụ nghiệp dùng để mua đồ trong cửa hàng chỉ đạo viện, trong đó có tài liệu, trang bị, đan dược… tương đương với tiền tệ lúc giao dịch với NPC thông thường cho nên một trận sóng gió thu nhận đồ đệ lập tức nổi lên trong Thần Chi Triệu Hoán online.

Cốc Tuyết thu nhận một tiểu y sư tên Nụ Cười Yếu Ớt Ở Provence, chỉ mới cấp 45, nghe nói lúc làm nhiệm vụ thì gặp cô bé đang đánh quái nơi đồng hoang nhưng lại bị quái đuổi chạy khắp nơi, thấy đáng thương, đồng thời cũng nhớ tới An An, cho nên thu nhận cô bé.

Nói tới đây, An An cũng cảm thấy đáng thương, con người thường hay có cảm giác đồng bệnh tương lân*, nếu không phải ngày trước mình đi theo ba người trong kí túc xá thì Nụ Cười Yếu Ớt Ở Provence chính là mình bây giờ, cay đắng thăng cấp một mình.

*đồng bệnh tương lân: cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.

Hà Tử Mạt thu nhận một pháp sư dd*, tên là Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy, cấp 56, nghe Cốc Tuyết nói là một cậu bé rất hoạt bát, cả ngày đuổi theo gọi Hà Tử Mạt là sư phụ, miệng cực kì ngọt.

*dd: đệ đệ.

Hơn nữa Hà Tử Mạt cũng kì quái, lần đầu tiên thấy đứa bé này, người ta van xin cô làm sư phụ, cô lập tức đồng ý, cũng không hiểu tại sao.

Khoa trương nhất phải là Lan Na, thu nhận liên tiếp 3 đồ đệ, 2 pháp sư, một nam một nữ, theo thứ tự là cấp 60 và 72, một nam thích khách, cấp 74. Theo như Lan Na nói thì cô muốn nhận ba pháp sư, đến lúc đó sẽ có 4 người 12 bảo bảo, cô nàng đi đầu tiên, cực kì đặc biệt. Có thể sánh ngang với đại thần, Cố Nhược An nghe xong chỉ thấy cực kì đáng khinh.

Nhưng sau đó Cốc Tuyết có kể rằng, hình như bị Ngậm Điếu Thuốc chọc giận, cho nên thay đổi dự tính, thu nhận một thích khách, nói là không thể ngược đãi Ngậm Điếu Thuốc thì sẽ ngược đãi đồ đệ tàn nhẫn, thích khách là kẻ đáng ghét nhất. Sau khi biết chuyện này, Cố Nhược An yên lặng cầu nguyện cho thích khách nhỏ bé kia, gặp phải vị sư phụ như vậy, cũng là nỗi bất hạnh của cậu.

Tất cả mọi người thúc giục Cố Nhược An nhận đồ đệ, nhưng lại sợ nhỡ nhận nữ lại nảy sinh trường hợp giống Spec!al_Bảo Bối và Thiển Mộng Vị Ương, cho nên bảo nàng thu đồ đệ nam, dù sao có thêm đồ đệ, có thể tăng thêm nhiều kinh nghiệm, đặc biệt là với bốn người chưa mãn cấp.

Quá trình Cố Nhược An gặp tiểu đồ đệ Đào Khí Bảo Bảo zZZ của mình cũng vừa bình thường vừa bất thường, hôm đó Cố Nhược An đang thêm đồ trong cửa hàng thì thấy một tiểu kiếm khách mới cấp 30 đến cửa hàng tìm mình.

[Thì thầm] Đào Khí Bảo Bảo zZZ: Xin chào, bạn là chủ cửa hàng này à?

[Thì thầm] Đạm Nhược An Niên: Đúng vậy, bạn muốn mua gì?

Lúc ấy Cố Nhược An cho rằng đó là nick phụ của một nick lớn, đầu năm nay, có mấy người không có nick phụ đâu, hơn nữa có rất nhiều nick lớn đều giao dịch bằng nick phụ, nghĩ rằng khách tới cửa, tất nhiên cũng phải khách khách khí khí.

[Thì thầm] Đào Khí Bảo Bảo zZZ: Ừm… Là thế này, mình nghe… nghe người ta nói cửa hàng này có thu mua… thu mua đồ bỏ đi, cho nên mình tới xem sao.

Hình như tiểu kiếm khách hơi ngại ngùng, nói chuyện lắp bắp, khiến Cố Nhược An thấy có chút buồn cười, quả là một đứa bé đơn thuần, cho nên cũng không để ý việc hắn nói là đồ bỏ đi. Trong trò chơi, có rất nhiều tài liệu mà mọi người đều khinh thường việc nhặt, nếu không phải người chơi chuyên luyện kĩ năng sinh hoạt thì chúng hoàn toàn vô dụng, còn chiếm dụng túi đồ, cho nên mọi người đều gọi là đồ bỏ đi.

[Thì thầm] Đạm Nhược An Niên: Có mua, bạn có tài liệu gì, lấy ra cho mình xem.

[Thì thầm] Đào Khí Bảo Bảo zZZ: Đưa cho bạn xem thế nào? Ném ra đất sao?

Cố Nhược An 囧, xem ra là người chơi mới, còn chưa biết thao tác thế nào, đồ trong túi mà ném ra đất thì sẽ bị tiêu hủy.

[Thì thầm] Đạm Nhược An Niên: Giao dịch với mình, bạn để tài liệu vào khung giao dịch, mình có thể thấy được.

[Thì thầm] Đào Khí Bảo Bảo zZZ: À, được.

Một thông báo giao dịch lập tức hiện lên. Cố Nhược An mở ra, liền thấy trong khung giao dịch có một số đồ bỏ đi – là tài liệu cấp bậc cực kì thấp.

Thật ra thì cửa hàng của Cố Nhược An phát triển tới mức độ này, căn bản là không làm vật phẩm cấp thấp nữa, hơn nữa những người chơi cũ có mối quan hệ lâu dài với cô đều chầm chậm tăng cấp, cũng không có tài liệu cấp thấp nữa.

Bây giờ đồ tiểu kiếm khách này lấy ra, Cố Nhược An hoàn toàn không dùng đến, cho nên cô cũng không biết nên nói gì, tiểu kiếm khách đợi hồi lâu không thấy Cố Nhược An mở miệng nên nói.

[Thì thầm] Đào Khí Bảo Bảo zZZ: Sao thế? Có phải không thu mua những thứ này không? Thật ra thì mình cũng biết những đồ này là rác rưởi, chỉ là nghe người ta nói có thể bán, nên muốn bán kiếm ít tiền mua thuốc.

Dù không nghe được giọng nói, nhìn không thấy người, nhưng dường như Cố Nhược An có thể cảm thấy tâm trạng của người kia suy sụp.

[Thì thầm] Đạm Nhược An Niên: Bây giờ mình không dùng tới những đồ này nữa, như vậy đi, bạn đưa mình số đồ này, mình làm thành thuốc cho bạn, như vậy mình không đưa bạn tiền, bạn cũng không phải tốn tiền mua thuốc, bạn thấy có được không?

[Thì thầm] Đào Khí Bảo Bảo zZZ: Thật sao? Tốt quá, cảm ơn bạn.

[Thì thầm] Đạm Nhược An Niên: Sau này lúc bán đồ cho người khác, đừng nhấn luôn vào nút xác định, cứ để đồ vào khung giao dịch đã, nếu đối phương muốn mua, sẽ để tiền vào khung giao dịch, đến lúc đó mới nhấn xác định, đừng làm như bây giờ, nếu không rất dễ bị lừa.

[Thì thầm] Đào Khí Bảo Bảo zZZ: À, cảm ơn nhé, mình không biết.

[Thì thầm] Đạm Nhược An Niên: Không sao, để mình dạy bạn.

Cho nên, Đào Khí Bảo Bảo zZZ trở thành đồ đệ của Cố Nhược An, mà Cố Nhược An cũng thu nhận đồ đệ đầu tiên và duy nhất.

Sau này, Đào Khí Bảo Bảo zZZ xuất sư, hơn nữa còn đứng trên đỉnh cao, khi nhắc đến sư phụ đã không còn chơi trò chơi của mình, luôn nói, “Mình muốn cảm ơn hai người, một người là người nói cho mình biết Chuyên Mại Yên Huân Trang có thu mua đồ bỏ đi, người còn lại chính là sư phụ của mình, Đạm Nhược An Niên.” Tất nhiên, đây là chuyện sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.