Phúc Hắc Đại Thần: Dụ Dỗ Tiểu Y Sư

Chương 75: Chương 75




Chương 75: Ban ngày không hiểu sự tối tăm của đêm tối

“Áo lót mà cậu mặc hôm qua không phải là cái này!” Nghe Lan Na nói một câu chắc chắn như chém đinh chặt sắt, Cố Nhược An suýt thì ngất xỉu.

Mẹ kiếp, sao cậu biết hôm qua tớ mặc gì, cậu là giun đũa trong bụng hay tế bào não trong đầu tớ hả? Tất nhiên bạn nhỏ Cố Nhược An nghĩ vậy, cũng nói ra thành lời như vậy.

“An An, tớ hiểu rất rõ cậu mà, là hiểu triệt để ấy~” Lan Na nhìn Cố Nhược An cười mập mờ, “Tớ biết chiều cao cân nặng, số đo ba vòng, ngày sinh tháng đẻ, sở thích thú vui, vui buồn mừng giận, mối tình đầu của cậu, người cậu thầm mến, người thích cậu, cho nên, tất nhiên tớ biết áo lót mà cậu mặc ngày hôm qua.”

Mẹ nó, cái gì với cái gì cơ? Cố Nhược An đột nhiên nhớ tới một câu nói, “bạn cùng phòng thời đại học chính là người hiểu rõ bạn nhất trên thế gian này. Người đó xem bạn nghịch điện thoại lúc đi học, biết lúc bạn gian lận trong kì thi, nhìn bạn ăn uống miệng đầy dầu mỡ, thấy bạn nặn mụn trước gương, chăm sóc lúc bạn đau lòng mà khóc thầm, nhìn bạn lặng lẽ viết thư cho người khác, nhưng người đó vẫn ở bên bạn. Cho nên, nếu có thể gặp lại người đó, thì hãy tìm cơ hội giết đi! Người ta biết quá nhiều rồi!

Mà người đang cho Cố Nhược An cảm giác này chính là Lan Na.

Cố Nhược An bên này còn chưa kịp phản bác, Cốc Tuyết bên kia đã mở miệng: “An An, tớ nhớ là cậu cũng không thích kiểu áo lót này mà, hơn nữa hình như cái cậu vừa mặc hơi nhỏ đấy.”

Lão đại, cậu đùa sao, cậu có mắt thần gì thế, cách xa đến vậy, sao có thể biết áo lót của tớ lớn hay nhỏ? Không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là sao cậu biết áo lót của tớ nhỏ: “Lão đại, cậu rình trộm tớ sao?”

“Sao có thể chứ?” Nghe được câu này, Cố Nhược An hơi yên tâm, nhưng lại bị câu tiếp theo của lão đại chọc tức tới hộc máu, “Quan hệ của chúng ta là gì nào, còn phải rình trộm sao? Tớ nhìn một cách quang minh chính đại đấy!”

“Các cậu bắt nạt tớ……” Cố Nhược An khóc lê hoa đái vũ, muốn tìm người đồng tình, “Tử Mạt……”

“Tớ cũng muốn biết, sao cậu lại mặc cái áo kiểu mà cậu không thích, thậm chí còn hơi chật nữa…..” Hà Tử Mạt đẩy gọng kính, mặt nhìn có vẻ nghiêm trang nhưng mắt lại đầy ý cười.

“Tớ……” Cố Nhược An hết lời để nói, người đáng tin nhất trong phòng đã gia nhập hàng ngũ kẻ địch mất rồi.

“An An, cậu đừng lằng nhằng nữa! Cái áo lót này ở đâu ra? Cậu đừng có nói là cậu mua nhé, cậu biết là tớ sẽ không tin mà. Còn nữa, sao cậu lại mặc áo lót khác, cậu thật sự… với đại thần sao? Nói đi, bọn tớ sẽ không ruồng rẫy cậu đâu.” Lan Na bóp cổ Cố Nhược An, vẻ mặt nghĩa khí.

“Không phải mà, là tớ tắm, sau đó anh ấy tặng…….” Vẫn chưa nói hết, ba người trong phòng bỗng nhiên tỉnh ngộ “À” một tiếng, sau đó mắt sáng lên, trăm miệng một lời nói, “Tắm!”

“Không đúng không đúng, là tớ thay quần áo nhưng lại không có quần áo mới……” Cố Nhược An vội giải thích.

“À~ không mặc quần áo…..” Ánh mắt ba người nhìn Cố Nhược An ngày càng dâm đãng, bộ dáng cậu nhìn đi, cậu nói hết rồi nhé, cậu tắm, còn không mặc quần áo, sau đó cậu đã làm gì, tất cả chúng ta đều hiểu~

Lúc này, Cố Nhược An quả thật khóc không ra nước mắt, thầm oán hận Thẩm Dục Hiên đến chết, tên khốn này.

Thẩm Dục Hiên đang làm việc đột nhiên hắt hơi một cái, trợ lý quan tâm hỏi, “Có phải bị cảm khoong?”

“Hình như có một chút, về nhà ngủ một giấc là khỏe thôi!” Thẩm Dục Hiên thờ ơ nói, nhưng trong lòng đã sớm vui vẻ, nhất định là An An bé nhỏ đang nói xấu mình, à, nhất định là chuyện áo lót, ha ha…….

Sau “sóng gió áo lót”, Cố Nhược An ở trong phòng cụp đuôi làm người* mấy ngày, sợ ba người kia lại nhìn ra cái gì, hơn nữa sau khi suy nghĩ cặn kẽ ở nhà đại thần (đó mà gọi là suy nghĩ cặn kẽ sao), Cố Nhược An cũng bắt đầu duy trì khoảng cách với đại thần trong trò chơi, cố gắng không thân mật quá mức.

*cụp đuôi làm người: hành động suy nghĩ cẩn thận, không gây sự chú ý, thường do chột dạ, sợ hãi……

Dù chỉ là trò chơi, Cố Nhược An cũng không muốn chia đôi tình cảm của mình, như vậy sẽ không công bằng với bất kì ai, vậy chỉ có thể buông tay lúc mới chỉ có thiện cảm với đại thần, dù sao Thẩm Dục Hiên học đại học N, đại thần cũng học đại học N, nhỡ một ngày nào đó nói toạc ra thân phận, ba người cúi đầu không gặp ngẩng đầu lại thấy, vậy sẽ lúng túng.

Không phải Cố Nhược An chưa từng nghĩ tới việc hỏi thăm xem rốt cuộc đại thần là ai, nhưng sau đó lại thấy không nên, dù sao người ta cũng chỉ đối xử với mình khá tốt, không có hành động nào quá mức, mình liều lĩnh đi hỏi thăm, nhỡ người ta không có suy nghĩ kia, vậy chẳng phải là tự mình đa tình sao?

Hơn nữa giờ còn xảy ra sự việc trong nhà Thẩm Dục Hiên, Cố Nhược An cảm thấy, mình càng không thể dính líu gì tới đại thần nữa.

Bên này Thẩm đại thần không biết suy nghĩ của Cố Nhược An, anh vẫn nghĩ rằng, Túy Khán Hồng Trần là Thẩm Dục Hiên, Thẩm Dục Hiên là Túy Khán Hồng Trần, việc nói với Cố Nhược An chỉ là vấn đề thời gian, muốn để cô chấp nhận mình rồi mới nói ra, cho nên cũng không nôn nóng, cứ kéo dài như vayha.

Hai ngày nay, tâm trạng của Thẩm Dục Hiên cực tốt, cảm thấy trời xanh vạn dặm, mỗi lần nhớ lại đêm đó, Cố Nhược An nằm dưới người mình, mềm mại không xương, mị nhãn như tơ, hơi thở như hoa lan, mình thì bị kích thích như sắp biến thành sói, nhiều lần phải cố gắng nhẫn nhịn, không thể dọa An An, không thể làm An An tổn thương, từ từ sẽ đến, phải từ từ.

Sắp tới tết Nguyên Đán rồi, mình có thể ở bên Cố Nhược An ba ngày liền, anh lại thấy cả người nóng ran, một hơi uống hết cốc cà phê nguội lạnh đã pha lúc làm việc.

Mọi người ở văn phòng luật đều nhận ra tâm trạng của ông chủ này không tệ, lại nhớ lại buổi tối liên hoan, bạn gái xinh đẹp nhỏ nhắn kia, mọi người đều cười bỉ ổi, thanh niên mà không phong lưu thì uổng phí tuổi trẻ mà.

Có câu nói trẻ không cố gắng thì già chỉ có nước làm ruộng! Một ông chủ vừa trẻ tuổi, vừa đẹp trai, lại có tiền, tất nhiên không thể nào không có gắng, mọi người đều hiểu mà~

Thẩm Dục Hiên không thể kiềm nén tâm trạng vui vẻ này trong trò chơi, khiến mọi người bị chấn động lớn, tất cả đều không nhịn được tìm Ngậm Điếu Thuốc để hỏi thăm: “Sao lão đại lại thế này?” “Lão đại bị trộm nick sao?” “Hình như lão đại có gì đó là lạ?” “Có phải lão đại đang cười không?” “Lão đại đang hẹn hò hả?”

Đáng thương cho bạn học Ngậm Điếu Thuốc nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn của lão đại, không ngừng giải thích nghi vấn cho các bạn nhỏ: “Sao lão đại là thế, thật ra mình cũng không biết, nếu không mọi người đi hỏi xem?” Sau đó bị mọi người khinh bỉ tập thể.

Mình trêu ai chọc ai chứ? Đây là tiếng lòng của bạn học Ngậm Điếu Thuốc.

Hai ngày đầu còn chưa nhận ra điều bất thường (do ảnh hưởng của tâm trạng tốt), đến ngày thứ ba, Thẩm đại thần mới thấy không bình thường, hình như An An đang trốn tránh mình hay sao đó? Sang tới ngày thứ tư, Thẩm đại thần càng thấy không thích hợp, vì sao mấy ngày qua An An không nói chuyện với mình? Cũng không vào phụ bản, luyện PK.v.v…? Vì sao chứ? Tới ngày thứ năm, cuối cùng Thẩm đại thần cũng không chịu nổi nữa, năm ngày trước vẫn vui vẻ bình thường, hai người đều như vậy (như vậy là như thế nào chứ?), giờ lại như gần như xa, làm sao Thẩm đại thần chịu nổi đây.

Thẩm đại thần muốn bùng nổ, bùng nổ như thế nào ư? Tất nhiên là sai người đi hỏi thăm. Cái gì? Đích thân Thẩm đại thần ra tay sao? Sao có thể chứ.

Không phải Thẩm Dục Hiên không muốn tự đi hỏi Cố Nhược An, nhưng nghĩ lại thì mình chưa nói rằng mình là Túy Khán Hồng Trần, hơn nữa hai người cũng chưa từng nói chuyện về trò chơi, đột nhiên lại đi hỏi như vậy, không phải là khiến cô ấy hoài nghi sao? Cho nên, trách nhiệm hỏi thăm tin tức nặng nề này, tất nhiên rơi xuống đầu ba người phòng 503 kí túc xá số 4.

Sao chúng ta lại xui xẻo đến vậy chứ? Đây là tiếng lòng chung của ba người trong phòng 503 kí túc xá số 4.

Không thể dùng cách trực tiếp, vậy chỉ có thể nói bóng nói gió thôi, không thể trực tiếp hỏi người trong cuộc, vậy chỉ có thể đi đường vòng. Cho nên, Hà Tử Mạt lạnh nhạt không thích nói chuyện bị loại, Lan Na hướng ngoại hoạt bát bị loại, mắt ba người sáng lên, chính là em, Cốc Tuyết.

Đều nói loli có ba điểm tốt, thân thể mềm mại sức khỏe yếu ớt dễ bị dụ dỗ, dù Cốc Tuyết không phải loli nhưng lại là cô gái ngoan ngoãn, thành tích tốt, bề ngoài vui vẻ đáng yêu, thân thiện với người khác trong mắt mọi người, thân thiện chính là dễ chung sống, dễ chung sống chính là dễ dụ dỗ, ba người đặt dấu bằng vào giữa hai khái niệm, sau đó nhìn cô, mắt lóe sáng, ra tay ở chỗ này đi.

Cốc Tuyết trong phòng đột nhiên rùng mình một cái, nhìn gió bấc rít gào ngoài cửa, nghĩ xem có phải nhiệt độ lại giảm không.

Hôm đó vào trò chơi, ba người áp dụng kế hoạch tác chiến, do Phương Thiên Dật được gọi là “người đa mưu túc trí” trong phòng xuất chiêu, hai người còn lại ở bên hỗ trợ.

[Hảo hữu] Tử Chi Chung Chương: Tuyết Tuyết à~

[Hảo hữu] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: (run) Sao lại buồn nôn như vậy? Có chuyện gì thì nói mau.

[Hảo hữu] Tử Chi Chung Chương: Sao lâu rồi không gặp đại tẩu nhỉ, cũng không vào phụ bản với bọn anh.

[Hảo hữu] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Cô ấy đi cùng bọn em.

[Hảo hữu] Tử Chi Chung Chương: Chao ôi~ Đã lâu rồi không được vào phụ bản với địa tẩu, bảo bảo của anh cũng cô đơn lắm, không ai đi thêm máu với nó.

[Hảo hữu] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Nói chuyện tử tế đi? Rốt cuộc anh muốn nói gì?

[Hảo hữu] Tử Chi Chung Chương: Không có gì, chỉ là muốn nói với đại tẩu một tiếng, tiểu đồ đệ của em ấy rất cố gắng, kĩ năng PK ngày càng tốt, cũng do lão đại dạy giỏi nữa.

[Hảo hữu] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Không phải do Ngậm Điếu Thuốc dạy sao?

[Hảo hữu] Tử Chi Chung Chương: Ngậm Điếu Thuốc đâu có được chứ, là do lão đại đích thân dạy đấy, đây là tiểu đồ đệ duy nhất mà đại tẩu thu nhận, sao lão đại có thể không quan tâm được? Anh thấy có vẻ lão đại định bồi dưỡng cậu ta thành đại thần thứ hai đấy.

[Hảo hữu] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Chao ôi! Thật ra thì em thấy đại thần cũng rất tốt, nếu không phải An An thích Thẩm Dục…. Khụ khụ, thật ra thì ở bên đại thần cũng không tệ, chẳng phải các anh ở chung kí túc xá với đại thần sao? Các anh nói xem, đại thần có thật lòng với An An không?

Cốc Tuyết vốn định nói An An đã thích Thẩm Dục Hiên, nhưng đột nhiên nghĩ ra, tất cả đều học chung một trường, nếu nói ra sẽ không hay, vội đổi đề tài.

Thật mà, sao có thể không thật được, nếu không thật lòng thì…, sẽ bảo bọn anh đi hỏi thăm tin tức sao? Ba người nhìn nhau cười một tiếng, đã có được điều mình muốn biết rồi, cậu nhìn xem, chẳng phải là Cốc Tuyết đã ngoan ngoãn nói ra sao? Hóa ra là đại tẩu thích lão đại thật~

[Hảo hữu] Tử Chi Chung Chương: Anh nghĩ là thật, bọn anh chưa từng thấy lão đại đối xử với con gái như thế, trước kia có mấy người đeo bám, lão đại chưa bao giờ để ý, lão đại của bọn anh là người cao giàu đẹp, nữ sinh theo đuổi cậu ta có thể xếp hàng dài đến ngoài đại học N đấy.

[Hảo hữu] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Cũng hơi đáng tiếc, ai bảo lão đại của anh không nói sớm chứ? Nếu nói thì đã có thể phát triển tới hiện thực rồi, giờ thì, chao ôi…….

[Hảo hữu] Tử Chi Chung Chương: Haha, là do lão đại của bọn anh xấu hổ đấy, lại bỏ lỡ duyên phận tốt, thôi đành vậy, bọn anh vào phụ bản đây.

[Hảo hữu] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Được rồi, em cũng vào phụ bản đây.

Kết thúc cuộc nói chuyện, ba người cười bỉ ổi, báo cáo kết quả cho Thẩm Dục Hiên.

Hóa ra An An…. Haha……

Cúp điện thoại, tâm trạng của Thẩm Dục Hiên lập tức tốt lên, không thấy mây đen nữa, ánh nắng quay lại, đây mới là người mình thích chứ, đúng không? An An, anh phát hiện anh ngày càng nhớ em, phải làm sao bây giờ? Có nên ăn em luôn không? Haha……

Nhưng trong lúc tâm trạng của Thẩm đại thần chuyển từ trong xanh sang u ám, rồi lại từ u ám về trong xanh, lại xảy ra một chuyện khiến mọi người vô cùng hưng phấn, đó là lúc Nữ Nhân Như Hoa đánh quái với chồng, đã có được Kiến Thành lệnh, hôm đó bốn người Cố Nhược An vừa bò vào trò chơi liền nghe thấy mọi người bàn tán về việc này.

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Hahahaha, cuối cùng thì bang của chúng ta cũng có thể xây thành rồi.

[Bang phái] Nam Nhân Như Độc: Vẫn là lão bà lợi hại!

[bangp hái] Tra Vô Thử Nhân: Như Độc, cậu đúng là sự sỉ nhục của đàn ông.

[Bang phái] Nam Nhân Như Độc: Đó là tớ yêu lão bà, đám độc thân vạn năm như các cậu sao hiểu được.

[Bang phái] Tra Vô Thử Nhân: (╰_╯)

[Bang phái] Điệp Mộng: Anh nói cái gì thế? Như Độc đâu có sai!

[Bang phái] Bong Bóng Mùa Hè: Đúng vậy, Như Độc tuyệt vời!

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: Tuyệt vời!

[Bang phái] Nam Nhân Như Độc: Cảm ơn CCTV, MTV, KTV, cảm ơn mọi người.

[Bang phái] Giáo Hoàng VS: Haha, cậu thảm rồi, chọc phải đội quân tóc dài.

[Bang phái] Cưỡi Ốc Sên Bỏ Trốn: Nhưng quả là Như Hoa đã làm một việc tốt.

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Hừ, cũng không nhìn lại xem em là ai! \(^o^)/

[Bang phái] Quân Nhược Như Sơ: Nếu không thì chúng ta bàn xem nên xây thành ở đâu.

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Ý kiến này không tồi, mau đi lật bản đồ lên xem đi.

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Cái gì? Cái gì cơ? Xây thành gì?

[Bang phái] Điệp Mộng: Yên Huân Trang, chúng ta có Kiến Thành lệnh rồi, có thể xây thành rồi.

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Thật không? Tốt quá!

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Nhưng xây thành có cần thủ tục gì không? Hoặc xây thành xong có bị quái vật công thành không…….

[Bang phái] Bong Bóng Mùa Hè: Tiểu Tuyết, cậu nghĩ nhiều rồi, quái vật công thành chỉ có trong tiểu thuyết thôi……

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: o(╯□╰)o

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: Haha, Tuyết Tuyết, cậu cũng thích đọc tiểu thuyết võng du sao? Tớ cũng thích.

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Thật sao? Gần đây tớ đang đọc xxxx.

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: À, tớ đọc truyện đó rồi, giới thiệu cho cậu xxx, đọc rất hay.

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Thật không? Để tớ đọc xong xxxx sẽ đi đọc xxx.

……

Hai cô gái bắt đầu buôn chuyện, có vẻ như sẽ không có kết thúc, Ngậm Điếu Thuốc vội vã ngăn lại.

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Khụ khụ, muốn nói chuyện phiếm xin dùng kênh riêng tư, đừng lãng phí kênh bang hội.

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: (╰_╯)

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: (gõ đầu) đi, Khuynh Tâm, bọn mình đi tán gẫu.

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: Được, tớ cho cậu biết chuyện này nhé……

Vất vả mãi mới tiễn được hai vị đại thần, Ngậm Điếu Thuốc thở phào nhẹ nhõm, kênh bang hội lập tức quay về thảo luận việc xây thành.

“Tớ nói này, chẳng phải mấy hôm trước lão đại còn đang đọc tiểu thuyết đô thị sao? Sao giờ lại đọc tiểu thuyết võng du rồi?” Cốc Tuyết và Tình Yêu Khuynh Tâm đang buôn chuyện rất happy, Cố Nhược An huých Lan Na.

“Sao tớ biết được.” Lan Na liếc Cố Nhược An một cái, “Cậu cho rằng có nhiều tiểu thuyết đô thị vậy sao? Chắc là thư hoang rồi!”

“Cái gì hoang cơ?” Cố Nhược An không hiểu mấy danh từ chuyên nghiệp này.

“Thư hoang! Nghĩa là không có truyện để đọc.”

“À~” Cố Nhược An gật đầu, quả là đi theo thầy giỏi sẽ học được rất nhiều.

Cố Nhược An bên này đang hút kiến thức như miếng bọt biển, kênh bang hội vẫn sục sôi bàn tán xem thành trì của Nghịch Đồng Thiên sẽ xây ở đâu.

[Bang phái] Tả Ngạn Vân Yên: Tớ nói này, xây trong thành Hiên Viên đi, nơi đó cũng coi như là thành phố lớn.

[Bang phái] Cưỡi Ốc Sên Bỏ Trốn: Không được không được, ngoài thành Hiên Viên có quá ít nơi có quái, xây thành ở đó không thể kiếm tiền.

[Bang phái] Giáo Hoàng VS: Nhưng mấy tòa thành tốt hơn đã bị bang hội khác chiếm mất rồi, nếu không thì chúng ta đi cướp nhé?

[Bang phái] Tàn Ảnh: Ý kiến này không tệ, thích cái này thì chém giết để lấy về.

Trong Thần Chi Triệu Hoán online, trừ vài tòa thành chủ của hệ thống ra, bang hội có thể xây dựng thành trì trong các tòa thành khác, chỉ cần bang hội đạt tới cấp 5, lão đại của bang giữ Kiến Thành lệnh, sau đó tới chỗ NPC Kiến Thành nộp phí xây dựng là có thể thành lập thành trì của bang hội mình trong một tòa thành chưa bị ai chiếm.

Tất nhiên, muốn xây dựng thành trì bang hội, không có tài chính là việc không thể, cho nên dù những tòa thành mà hệ thống cho phép không nhiều lắm nhưng số lượng bang hội có thể thực sự xây dựng thành trì của mình là rất ít.

Hơn nữa, trong Thần Chi Triệu Hoán online, nếu tòa thành mà mình chọn đã bị bang khác chiếm cứ, hoặc là tòa thành mà hệ thống không cho phép, thì có thể cướp đoạt tòa thành mà bang hội khác đã chiếm, đây chính là bang chiến trong truyền thuyết, có thể đề nghị với hệ thống nhưng cần được bên bị cướp đồng ý mới có thể diễn ra.

Thắng, có thể cướp đoạt tòa thành, xây thành trì của mình, thua, vậy chỉ có thể chắp tay giao thành trì mà mình đã xây dựng tốt cho người ta, hơn nữa cấp bậc của bang hội còn có thể rớt xuống một cấp, trừng phạt rất nghiêm trọng, nếu không nắm chắc tuyệt đối thì ai cũng không dám dễ dàng đề nghị bang chiến với NPC, cho nên dù chuyện đá quán đã từng xảy ra thì việc thực sự mở rộng thành bang chiến là không có mấy.

Còn có điều quan trong hơn, đó là tòa thành bị bang mình chiếm có thể tiến hành quản lý, ví dụ như thu thuế…, đây chính là con đường làm giàu rất tốt cho bang hội. Tất nhiên, không thể thu thuế quá cao, thu quá cao sẽ không làm ăn được, nhưng lại không thể thu quá thấp, nếu vậy thì thu nhập của bang sẽ không bù nổi phần bỏ ra, cho nên, chiếm một tòa thành, nhất là tòa thành tốt là việc vô cùng quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải có một người quản lý tốt.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Em nói này, sao các anh không hỏi đại thần xem sao?

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Lão đại còn chưa login đâu, chúng ta bàn bạc trước đã, chờ cậu ta vào thì nói cho cậu ta biết là được.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Nhưng mà… em thấy nói hơi không phải nhưng… các anh có thể quyết định sao?

……

Kênh bang hội lập tức trầm mặc, qua nửa ngày mới có người bò lên, ảo não nói một câu.

[Bang phái] Tử Chi Chung Chương: Đại tẩu, em thật không đáng yêu gì cả.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: o(╯□╰)o

Dù lời của Cố Nhược An khiến mọi người không vui thì vẫn không thể đánh tan niềm hứng thú với việc xây thành trì ở đâu của mọi người, đây là chuyện vô cùng quan trọng, không thể qua loa, cho nên bàn bạc rất lâu vẫn chưa đưa ra được kết luận.

Vì biết vừa rồi mình đã chọc cho mọi người tức giận…, cho nên Cố Nhược An có ý thức tự giác im lặng nhìn mọi người nói chuyện, nhưng ai cũng phát biểu ý kiến riêng, thanh cuộn lướt qua rất nhanh, tốc độ gõ chữ nhanh như bay, khiến cô choáng váng, rốt cuộc Cố Nhược An cũng không nhịn được mà chen vào.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Cho em nói này, mọi người gõ chữ nhanh quá, em còn chưa đọc xong đã lướt qua, mọi người có biết người khác nói gì không? Dù sao thì em cũng không biết.

Chẳng qua là Cố Nhược An chỉ phát biểu cảm xúc, không ngờ lại có người nghe lọt.

[bnag phái] Nữ Nhân Như Hoa: Em nsoi này, sắp đến tết Nguyên Đán rồi.

[Bang phái] Nam Nhân Như Độc: Sao thế lão bà? Muốn ra ngoài happy sao? Lần này muốn đi đâu nào? Nhưng việc đó và việc chúng ta đang thảo luận về xây thành có liên quan gì sao? Hay là lát nữa chúng ta tắm rửa, lên giường thảo luận nhé!

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: (╰_╯) Em đang nói việc đứng đắn, anh đi sang một bên đi.

[Bang phái] Nam Nhân Như Độc: ⊙﹏⊙b Anh không nhìn ra em đang nói chuyện đứng đắn nào?

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Hai người… trên giường…. Chẳng lẽ hai người là vợ chồng ngoài đời thực?

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Chẳng lẽ em không biết?

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Chẳng lẽ em phải biết sao?

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Người Trái Đất đều biết~

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: , được rồi, lén nói cho chi biết nhé, thật ra em nhập cư trái phép từ hành tinh Java.

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Haha, chị tin.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Ặc… Dù chị có tin hay không thì em cũng không tin.

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: o(╯□╰)o

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Anh nói này đại tẩu, Như Hoa, các em có thể nói chuyện phiếm trong kênh riêng không? Còn có, Như Hoa, cậu vừa rồi của em là có ý gì?

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Sao anh ngốc vậy chứ? Với IQ và EQ của anh, còn muốn theo đuổi Yên Huân Trang, em thấy cực kì không thể!

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Đừng có kéo em vào, em không biết người này.

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Sao lại thế, Yên Huân Trang, thật ra thì anh rất thích em~ chúng ta cùng phát triển quan hệ nhé~

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Anh đừng ép em nổi giận nhé~

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Đến đây đi, cho em đánh, cho em mắng~ hãy tới chà đạp anh đi~ tới tàn phá anh đi~

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Khụ khụ, Ngậm Điếu Thuốc, nói chuyện phiếm xin dùng kênh riêng tư.

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: Hừ! Chỉ biết nói người khác, không tự kiểm điểm bản thân, em mà là Yên Huân Trang thì cũng không thích anh.

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: ……

Bên này đã vui vẻ trao đổi xong các vấn đề như nội dung tiểu thuyết, đề tài, tác giả v.v…, hai người Cốc Tuyết và Khuynh Tâm vừa bò vào kênh bang hội đã thấy Ngậm Điếu Thuốc cực kì không đứng đắn, lập tức hợp sức tấn công, cho nên bạn học Ngậm Điếu Thuốc đáng thương bị thương đầy người, đi chữa thương, công việc của hắn do Tử Chi Chung Chương tiện tay tiếp nhận.

[Bang phái] Tử Chi Chung Chương: Được rồi, được rồi, giờ không bàn bạc lệch lạc nữa, trở lại chuyện chính, rốt cuộc ý của Như Hoa là gì, mau nói ra cho mọi người cùng biết.

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Ý em là, sắp tới Nguyên Đán rồi, người đi học được nghỉ, người đi làm cũng được nghỉ, không bằng chúng ta tụ tập gặp mặt nhé!

[Bang phái] Tử Chi Chung Chương: Ặc… Đề tài này hơi xa~

[bang hái] Nữ Nhân Như Hoa: Không xa không xa, lập tức vòng về vấn đề chính đây. Vừa rồi em nghe đại tẩu nói mới nhớ, việc xây thành là không tầm thường, chúng ta bảy mồm tám mỏ ở chỗ này cũng vô dụng, gõ chữ mỏi cả tay, cứ thẳng thắn ngồi xuống thảo luận đi, không phải giờ luôn đề xướng trao đổi mặt đối mặt sao?

[Bang phái] Nam Nhân Như Độc: Lão bà, dù anh cực kì không muốn đối mặt với thực tế, nhưng chẳng phải nguyện vọng thực tế của em là gặp lão đại sao?

[Bang phái] Nữ Nhân Như Hoa: Đêm nay không có đồ ăn đêm đâu……

[Bang phái] Cưỡi Ốc Sên Bỏ Trốn: Mình cảm thấy ý kiến của Như Hoa rất hay!

[Bang phái] Giáo Hoàng VS: Đúng vậy, giờ rất nhiều bang hội tổ chức tụ tập, chúng ta cũng thế đi! Để tất cả gặp gỡ làm quen.

[bnag phái] Tra Vô Thử Nhân: Tớ hoài nghi ý định trong lòng cậu là muốn gặp ai?

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Dù là ai thì Yên Huân Trang là của tớ, các cậu đừng có mơ tưởng.

[Bang phái] Tra Vô Thử Nhân: Ơ, Ngậm Điếu Thuốc, sống lại rồi hả!

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: Được được, gặp mặt gặp mặt, đại tẩu, cậu thấy sao?

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Thấy… gặp mặt hả? Không tốt lắm!

[Bang phái] Điệp Mộng: Đại tẩu, cậu dám nói không? Cậu không muốn gặp lão đại sao?

Gặp đại thần? Tớ có thể nói không muốn sao? Đã quyết định giữ khoảng cách với đại thần, giờ lại gặp mặt, Cố Nhược An cảm thấy mình rất quá đáng, có cảm giác “Xuân sắc mãn viên quan bất trụ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai*”.

*trích trong bài thơ Du viên bất trị (Đến vườn chơi không gặp được chủ nhân) của Diệp Thiệu Ông, dịch nghĩa là: Đầy vườn xuân sắc không khóa nổi, một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài. Ngày xưa cành hồng hạnh trong câu thơ ý chỉ người con gái bị khóa chặt bởi lễ giáo phong kiến, nay chỉ những người lẳng lơ, đã có nơi có chốn rồi vẫn ngoại tình.

[bnag phái] Bong Bóng Mùa Hè: Đại tẩu, đồng ý đi! Đồng ý đi!

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Việc này……

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Được đó, gặp gỡ đi!

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: An An đồng ý, cậu ấy không ra ngoài thì sẽ có người lôi đi, Khuynh Tâm, cậu có đi không?

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm” Tất nhiên rồi, Tiểu Tuyết, đến lúc đó chúng ta có thể gặp rồi, còn có quyển xxx, bản xuất bản đầu tiên nhé, đến lúc đó sẽ tặng cậu.

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Thật không? Tớ đã tìm rất lâu mà không thấy, tốt quá!

Bên này Cố Nhược An còn chưa nghĩ ra rốt cuộc sẽ dùng lý do gì để từ chối, Lan Na và Cốc Tuyết bên kia đã đồng ý, Hà Tử Mạt luôn luôn không lên tiếng, cũng đi theo số đông. Cố Nhược An quay đầu nhìn hai người họ: “Nghĩ sao?”

“Chẳng phải chỉ là tụ tập thôi sao, có gì quá đáng đâu.” Lan Na dửng dưng rồi lại hưng phấn, “Tớ cũng muốn đi gặp mọi người, đã chơi trò chơi với nhau lâu như vậy rồi, chẳng lẽ cậu không muốn biết họ là người thế nào sao?”

“Đúng vậy, coi như đi gặp bạn tốt trên mạng đi.” Đột nhiên nhận ra hình như mình nói sai gì đó, Cốc Tuyết cười cười xấu hổ, “An An này, đừng nhớ lại sai lầm nữa, cậu phải nhìn về phía trước, tương lai tốt đẹp đang chờ đón cậu.”

Cố Nhược An xoay sang nhìn Hà Tử Mạt, gửi gắm hi vọng cuối cùng của mình vào cô ấy, dường như cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Cố Nhược An, trong lúc cõi lòng cô đầy hi vọng, Hà Tử Mạt quay đầu, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Gặp mặt cũng tốt!”

Đúng vậy, thật ra thì mỗi cô gái đều vừa thấp thỏm vừa mong đợi với người bạn trên mạng của mình. OMG, Cố Nhược An im lặng nhìn trời, mình còn có thể nói gì nữa? Lúc này, đột nhiên cô nhớ ra một lời hát,có thể diễn tả cảm giác của mình bây giờ: Anh mãi mãi không thể hiểu được sự đau đớn của em, giống như ban ngày không hiểu được đêm đen~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.