Lúc này Cố Nhược An nhận ra đã đến lúc thêm trạng thái lần nữa, cho nên theo thói quen nghề nghiệp, Cố Nhược An thuận tay vung quạt trong tay lên, định thêm trạng thái cho từng người, kết quả là chưa thêm cho một người xong đã bị hộ pháp bên cạnh boss công kích, thanh máu của Cố Nhược An lập tức giảm hai phần ba!
Hung ác như vậy sao? Chẳng quan tâm gì tới chuyện thêm máu cho mọi người nữa, Cố Nhược An vội vàng muốn lui về sau thêm máu cho bản thân mình, đáng tiếc còn chưa kịp lùi lại thì đợt tấn công thứ hai của hộ pháp đã tới, Cố Nhược An bị dọa sợ tới mức quên sạch những điều đại thần đã nói lúc mới vào…, chạy tán loạn xung quanh hồ, may mà kĩ năng chỉ sượt qua người, không mất bao nhiêu máu. Còn chưa kịp vui mừng đã không cẩn thận bị boss gây mê, không đánh được kĩ năng, thôi xong, Cố Nhược An nhắm hai mắt lại…
“Ầm” một tiếng, Cố Nhược An mở mắt ra phát hiện mình chưa quay về điểm hồi sinh, trước mặt mình là một thân ảnh cao lớn chống chọi với một chiêu vừa rồi của boss, che chở Cố Nhược An ở phái sau, lúc này Cố Nhược An không biết nên cảm thấy gì, nhìn thân ảnh kia bị hộ pháp định thân, máu của mình còn chưa thêm đã ném đan dược chống định thân qua đó.
[Đội ngũ] Túy Khán Hồng Trần: Không phải để ý tới anh, anh đã có thuốc, trước tiên tự thêm máu cho mình đi, đừng để bị chết.
[Đội ngũ] Đạm Nhược An Niên: Vâng!
Sợ Hồng Trần đại thần tức giận đá mình ra, Cố Nhược An đứng trốn sau lưng đại thần vận dụng kĩ năng hồi máu cho bản thân mình, sau đó lạnh run lui lại chờ đại thần xử lý. Lúc này Tả Ngạn Vân Yên đã sớm xông lên, hấp dẫn lực chú ý của boss và hộ pháp, Tử Chi Chung Chương đứng cạnh Túy Khán Hồng Trần ném kĩ năng từ xa, nhân tiện để bảo bảo thêm máu cho Tả Ngạn Vân Yên, mà Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên núp trong bóng tối, thỉnh thoảng đánh lén boss và hai hộ pháp, ba người đã hoàn toàn kiềm chế boss và hộ pháp, đại thần và Cố Nhược An ngược lại đứng một bên không có việc gì làm.
[Đội ngũ] Đạm Nhược An Niên: Thật… thật xin lỗi! Em… Em không… cố…. cố ý…….
[Đội ngũ] Túy Khán Hồng Trần: Sau này không cần phải vội, thêm trạng thái muộn một chút cũng không sao, trước tiên cứ chờ đao khách lôi kéo quái rồi hẵng nói.
Ơ? Không thấy bị chửi mắng như trong tưởng tượng, cũng không bị đá ra khỏi đội một cách bi phẫn, đại thần lại bình tĩnh nói với Cố Nhược An như vậy. Thấy Cố Nhược An không nói gì, đại thần lại tiếp tục nói.
[Đội ngũ] Túy Khán Hồng Trần: Bị quái đuổi theo cũng đừng chạy loạn khắp nơi, nơi này thì không sao, nếu còn những quái khác, sẽ dễ dàng bị quái đuổi theo, ngược lại sẽ trốn không thoát, lúc này tốt nhất nên chạy theo biên độ nhỏ xung quanh đội của mình, để người khác dễ dàng giúp em thu hút quái, vừa rồi em làm vậy rất dễ bị chết.
[Đội ngũ] Tử Chi Chung Chương: Trời ơi! Đây là lão đại sao?
[Đội ngũ] Tả Ngạn Vân Yên: Chẳng lẽ tớ nhìn nhầm sao, cậu véo tớ một cái đi!
[Đội ngũ] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Lão đại, có phải huynh bị trộm ID không?
Lúc này boss và hộ pháp đã bị ba người kia ngược đãi tới chết, tất cả mọi người vây quanh hai người đùa giỡn.
[Đội ngũ] Đạm Nhược An Niên: Em biết rồi. ,_,
Dừng một chút, Cố Nhược An cố hạ quyết tâm, cổ vũ dũng khí gõ bàn phím.
[Đội ngũ] Đạm Nhược An Niên: Thật ra em di chuyển rất kém……
[Đội ngũ] Túy Khán Hồng Trần: Anh đã thấy rồi, sau này đi theo bọn anh học nhiều một chút!
OMG, bây giờ đến cả Cố Nhược An cũng nghi ngờ có phải đại thần bị trộm ID không, đây là đại thần không quan tâm tới người kia là con gái, người ta di chuyển sai cũng muốn đá ra khỏi đội sao?
Thật ra thì không chỉ có Cố Nhược An nghi ngờ mà ba người khác trong kí túc xá nam cũng rất hoài nghi, vị đại thần nào đó luôn xoi mói bắt bẻ, tại sao lại dễ dàng tha thứ cho cô gái, lại còn nói với nàng những lời như vậy, chính mình còn thấy không thể tin, mà sau đó ba người chuyển sang vẻ mạt cười dâm đãng, hình như lão đại còn chưa phát hiện ra, hắn đối xử với cô gái này khác với những cô gái khác, đây là jq của lão đại đó, ngoại trừ cô gái đầu tiên kia ra. Về phần cô gái đầu tiên kia, bây giờ còn không biết đang ở đâu…
Chuyện này còn phải nói đến ngày tập quân sự.
Khi đó tất cả mọi người mới vào đại học, theo thường lệ sẽ tổ chức huấn luyện quân sự với sinh viên năm nhất, toàn bộ sinh viên năm nhất mới nhập học sẽ được đưa đến doanh trại bộ đội tiến hành huấn luyện mười lăm ngày, đây là truyền thống của đại học N. Các sinh viên sống an nhàn sung sướng đã quen, đột nhiên bị đưa tới một địa phương xa lạ, tiến hành các loại huấn luyện thân thể, đương nhiên thời gian trôi qua vô cùng khổ cực. Đứng nghiêm, bình thường là chuyện nhỏ, nhưng đứng dưới ánh nắng gần 40 độ, không có mấy người có thể chịu được, không ít người đứng một nửa thời gian đã đột ngột ngất xỉu, dĩ nhiên là nữ sinh chiếm đa số. Ngoài ra còn có vác vật nặng chạy bộ, chạy việt dã, chạy cự li dài, nửa đêm tập hợp khẩn cấp v.v…, hơn nữa điều kiện sống của bộ đội cũng rất gian khổ, căn bản không có đủ giường để cung cấp cho sinh viên, cho nên lãnh đạo đơn vị vung tay lên, lái xe tăng ra khỏi nhà để xe, để tất cả học sinh ngủ dưới đất trong đó!
Huấn luyện cường độ cao cộng thêm giày bộ đội đi không quen chân, rất nhiều người bị nổi mụn nước ở lòng bàn chân do ma sát, cho nên cuối cùng các nam sinh đã nghĩ ra một chiêu làm giảm tổn thương, dùng đồ vệ sinh của phái nữ lót trong giày, theo một câu quảng cáo thì: mềm mại vừa khít vô cùng thoải mái! Trong khoảng thời gian đó, băng vệ sinh phụ nữ bán vô cùng chạy, quầy bán quà vặt trong quân doanh bán hết sạch hàng khiến cho lãnh đạo bộ đội cảm thấy kì quặc. Tất nhiên, đây chỉ là chuyện lén truyền nhau, những lãnh đạo phía trên không có ai biết, nam sinh lén lút dạy cho nữ sinh, nữ sinh lén lút đưa cho nam sinh, cứ như hoạt động ngầm vậy.
Được rồi, trở lại chuyện chính, phía trước đều là nói nhảm, do vị đại thần nào đó hơi thích sạch sẽ cho nên kiên quyết cự tuyệt loại hành động thiếu văn minh này, vào một ngày nào đó một mình ra ngoài giải quyết lời dặn dò của lãnh đạo, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đang đau chân, hơn nữa lại không cẩn thận giẫm phải một hòn đá nhỏ, vị đại thần nào đó đã vô cùng thiếu lịch sự ngã theo tư thế chó ăn phân, lúc đại thần đang buồn bực chuẩn bị bò dậy thì cô gái kia xuất hiện.
“Bạn học, cậu sao vậy? Cần giúp đỡ không?” Một cô gái mặc quần áo ngụy trang, đầu đội mũ cối khom người, nhìn đại thần, cười ngọt ngào.
“Không, không có chuyện gì đâu!” Bị người ta phát hiện chuyện đáng xấu hổ của mình, đại thần sĩ diện khá phiền muộn.
“Trời ơi, chân của cậu chảy máu rồi, tớ đỡ cậu tới chỗ quân y khám xem sao!” Cô gái chỉ vào vết máu thấm ra trên ống quần của đại thần, sắc mặt đột ngột thay đổi, lớn tiếng nói, sau đó im lặng đưa tay đỡ đại thần dậy.
Trong tích tắc hai người tiếp xúc kia, trái tim của đại thần rung lên mạnh mẽ, đại thần từ trước tới nay luôn không có hứng thú với nữ sinh, chỉ cảm thấy nữ sinh như hoa si lại ngoài ý muốn ghi nhớ cặp mắt sáng ngời của cô gái này.
Sau khi quay lại trường học, đại thần từng nhiều lần thăm dò nhưng chỉ biết là học chung một trường, trừ việc đó ra thì không biết thêm được gì, cho nên đại thần vẫn không tìm ra cô gái kia, chỉ là chôn giấu cặp mắt kia nơi đáy lòng.