Phúc Hắc Đích Nữ

Chương 8: Chương 8: Được cứu trở về




Thế nhưng, Hạ Bá Nhiên nghiêm sắc mặt, "Phù nhi, Uyển nhi nói đúng, ngươi là tiểu thư tướng phủ, bộ dáng này của ngươi nếu như bị người khác thấy được, sẽ mất thể thống."

Hạ Bá Nhiên cực kỳ coi trọng vấn đề thể diện, Hạ Bá Nhiên lắc đầu, hắn mặc dù thiên vị Phù nhi, chẳng qua là vì, Phù nhi tuy là thứ xuất, khí độ so với Uyển nhi tốt hơn nhiều.

"Thứ tỷ, cha dường như rất tức giận, ngươi có thể nói cụ thể một chút, ngươi kể sự việc gặp sơn tặc cho cha như thế nào?" Hạ Trì Uyển lành lạnh mà nhìn Hạ Phù Dung.

Hạ Phù Dung tâm thần thu lại, Hạ Trì Uyển chẳng phải đã đáp ứng nhận sai, sau đó nàng giúp đỡ cầu tình sao? Thế nào ngày hôm nay vừa xuất hiện, lại không thuận theo không buông tha như vậy, Hạ Trì Uyển đang chơi trò gì đây!

"Cha, nữ nhi nên nói đều đã nói rồi. Muội muội thực sự không phải cố ý, mong rằng cha không nên trách tội muội muội, ta không sao cả." Hạ Phù Dung trực tiếp nhìn Hạ Bá Nhiên, không để ý đến Hạ Trì Uyển nói.

"Thứ tỷ, ngươi nói ta không phải cố ý, xin hỏi, ta không phải cố ý cái gì, có thể hay không mời nói trắng ra đi. Đương nhiên, ngươi không cần bận tâm vấn đề mặt mũi của ta, nếu như ta thực sự làm sai, cha phạt ta đó là phải, thứ tỷ càng không cần cầu xin cho ta." Hạ Trì Uyển từng bước tới gần.

Hạ Phù Dung nghẹn lời, nàng nói với cha, bảy phần giả ba phần thật, nếu như bị Hạ Trì Uyển thẩm vấn, lỗ hổng sẽ chồng chất.

Hạ Phù Dung chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hạ Bá Nhiên, "Cha, coi như xong, sự tình đã qua, ta không muốn nhắc lại, muội muội bệnh nặng một hồi, cái gì đều quên đi."

"Thứ tỷ, gọi ngươi một tiếng tỷ, đó là bởi vì ngươi so với ta ra đời sớm hơn hai tháng, nhưng đó không có nghĩa là ta có thể để mặc ngươi tùy ý nói xấu ta. Cái gì gọi là ta bệnh nặng một hồi, liền quên đi. Theo ý kiến của ngươi, ta là đã làm sai điều gì, cơn bệnh nặng là nghiêm phạt của ta phải không? Cha, ngày hôm nay cho dù là ngài không muốn biết rõ ràng, nữ nhi đều muốn hỏi rõ ràng. Thứ tỷ lời nói này thực không minh bạch, không minh bạch, nữ nhi nghe xong trong lòng khó chịu!"

Hạ Trì Uyển con ngươi sắc bén, trừng mắt Hạ Phù Dung.

"Thứ tỷ, nếu ngươi thực sự nghĩ là ta, thoải mái nói ra, dù sao sai ở ta, không ở ngươi, ngươi khiếp đảm cái gì. Ngươi úp úp mở mở từ chối sẽ làm ta hiểu lầm ngươi ở trước mặt cha nói dối, đối với ta tát nước bẩn!" Hạ Trì Uyển không khách khí nói.

"Ngươi nói bậy!" Nhịn không được, Hạ Phù Dung liền lớn lối đứng lên, trái lại dùng ngón tay chỉ vào Hạ Trì Uyển."Thương tích trên mặt ta, lẽ nào không phải do ngươi làm ra sao? !"

Lập tức, Hạ Bá Nhiên nhíu chặt chân mày, không thích hành động của Hạ Phù Dung.

"Không sai, thương tích của ngươi đúng là do ta làm." Hạ Trì Uyển nhếch miệng, "Ngày đó bị sơn tặc bắt, ngươi trốn sau lưng ta, nói với ta là ngươi sợ, ngươi là sợ những sơn tặc kia đối với ngươi khởi sắc tâm, phải không?"

"Cái này. . ." Hạ Phù Dung không có nhận, bởi vì, nhận cũng không tốt.

Hạ Bá Nhiên môi mỏng khẽ mím, con ngươi trầm xuống nhìn Hạ Phù Dung, làm thứ tỷ, bảo hộ muội muội đó là việc phải làm.

Thời khắc nguy hiểm trốn ở phía sau muội muội, không có trách nhiệm! Hơn nữa, thân phận Uyển nhi ở trên Phù nhi, thứ nữ bị ô nhục tuyệt đối so với đích nữ bị ô nhục có vẻ dễ nghe hơn.

Ở dưới tình huống này, Phù nhi chỉ lo lắng tự bảo vệ mình, nhưng không có lo lắng đến vấn đề danh tiếng của tướng phủ , đây mới là thứ Hạ Bá Nhiên khó chấp nhận nhất.

"Sở dĩ ta đáp ứng yêu cầu của ngươi vẽ hoa lên mặt ngươi, có thể làm cho những sơn tặc kia không hề thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngươi, để bảo vệ thanh bạch của ngươi, ta làm như vậy là làm sai?" Hạ Trì Uyển "Kinh ngạc" mà nhìn Hạ Phù Dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.