Thật sự Lăng Duy
Trạch không có ý gọi điện thoại, anh chỉ muốn làm dáng một chút thôi,
bởi vì anh biết điểm yếu của Tô Tiểu Đại là ở chỗ nào. Nhưng cô gái này
sáng sớm cứ cọ cọ vào người anh, nghĩ anh là tượng đá sao?
Giờ
phút này để ngăn cản Lăng Duy Trạch, cô làm gì còn tâm trí để ý đến
những thứ này, cô ôm chặt eo của anh, trên người cái chăn cũng đã tuột
xuống, lộ ra một cảnh xuân tươi đẹp. Đang lúc bọn họ vẫn còn ồn ào, cửa
phòng ngủ nhẹ nhàng hé mở, sau đó một người phụ nữ xa lạ đi vào, gương
mặt đầy kinh ngạc nhìn bọn họ áo quần xốc xếch.
“A Trạch?”
Đột nhiên có người đến, Tô Tiểu Đại mới ý thức được thân thể trần như
nhộng, vậy là hét một tiếng theo bản năng và lấy cái chăn trùm lại,
trong nháy mắt sắc mặt ửng đỏ như quả cà chua, nhưng vẫn không kìm được
mà quan sát người phụ nữ kia, đúng là rất xinh đẹp.
Thấy bà ấy,
Lăng Duy Trạch sững sờ tại chỗ, vội vàng gỡ tay Tô Tiểu Đại khỏi thắt
lưng mình, khôi phục tinh thần, quên mất thần thái ưu nhã, anh có chút
chật vật xuống giường, kích động chạy đến bên bà ấy, ôm lấy một tay bà
ấy vào lòng: “Mẹ…”
Lăng Duy Trạch vừa mở miệng đã khiến cô kinh
ngạc không thôi, mẹ ư? Đây là mẹ của anh? Trời ạ sao lại trẻ trung và
xinh đẹp như thế?
Lăng Tô Mạn khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt hơi
xúc động, bà vỗ về lưng con trai mình: “Vốn định cho con bất ngờ, nhưng
ngoảnh lại thì đúng là con đã cho mẹ một màn kinh hỉ.”
Thân thể
Lăng Duy Trạch khẽ run, níu chặt tay mẹ, chỉ sợ không để ý mẹ lại biến
mất, ba năm qua mẹ đã quay về. Mẹ rốt cuộc đã chịu bỏ qua khúc mắc, từ
đó về sau anh sẽ không còn một mình nữa rồi! Anh tựa đầu vào người mẹ,
chẳng khác nào một đứa bé: “Mẹ đã về rồi!”
Tô Tiểu Đại chưa từng
nhìn thấy anh kích động như vậy, thông thường mà nói, anh trước mặt kẻ
khác luôn ưu nhã lạnh lùng, trước mặt cô luôn một dạng kiêu ngạo, nhưng
chưa bao giờ anh giống như một đứa bé lạc đường đã tìm được mẹ, liền đau đớn bấu chặt lấy bà không buông.
Vành mắt của Lăng Tô Mạn cũng
ửng đỏ: “Xin lỗi con, A Trạch, mẹ không nên bỏ rơi con ở đây.” Ba năm
trước người kia phản bội bà, cũng phản bội nhà họ Lăng, hại cha bà qua
đời. Nhà họ Lăng suy sụp, trong khoảng thời gian ngắn bà cảm thấy mọi
thứ sụp đổ, bà không cách nào đối diện sự thật cho nên đã bỏ ra nước
ngoài. Một năm qua mới bắt đầu tìm cách liên lạc với con trai, là bà nhu nhược, yếu mềm, không dám chấp nhận tình cảnh ấy, bỏ mặc con trai độc
nhất đương đầu một mình với sóng gió. Là bà có lỗi với anh!
Ánh
mắt Lăng Duy Trạch cay cay, chỉ là ở độ tuổi này không cho phép anh khóc lóc, nhưng chưa bao giờ anh trách móc mẹ, anh là con trai của bà, vì bà đã quá sức chống chọi rồi, anh mặc kệ, chỉ cần bà có cuộc sống vui vẻ
thì anh đã mãn nguyện.
Hai mẹ con gặp nhau rất xúc động, rất vui vẻ, nhưng nhìn trên giường còn có một cô gái thì Lăng Tô Mạn bèn hỏi: “Cô bé là…”
Được mẹ nhắc nhở, anh mới nhớ ra Tô Tiểu Đại. Anh biểu cảm thế nào cô thấy
hết rồi, điều này khiến anh hơi ào não, nhưng đã vậy thì làm tới luôn,
anh cải thiện lại tâm trạng, giả vờ ngây thơ nói: “Hừ, đây là người muốn vứt bỏ con trai mẹ đấy.”
Lăng Tô Mạn ngạc nhiên, vứt bỏ con trai của bà? A Trạch rất ít khi dùng giọng trẻ con để nói chuyện, nghĩ đến
cũng như đùa giỡn, đây chính là Tô Tiểu Đại mà nó từng nói qua? Một cô
bé đáng yêu, chỉ là cảnh tượng này quá…
Hiện tại cô mới là kẻ đáng thương nhất, bọn họ gặp mặt nhau rồi, cô chỉ còn biết nấp trong drap giường cho đỡ xấu hổ.
“Cháu là Tiểu Đại à?” Lăng Tô Mạn nhìn cô mỉm cười.
Bà ấy biết cô? Tô Tiểu Đại có chút giật mình, chắc là anh đã nói về cô với bà ấy. Dù sao cũng là bạn gái hờ, đi kể cho người lớn làm gì, khiến cô
hết sức lúng túng. Bị bạn trai hờ xxx trên giường, còn nói cô muốn vứt
bỏ anh là cái quái gì thế?
“Bác gái, là… là cháu đây ạ.” Quá mất
mặt mà, lần đầu tiên gặp mẹ anh lại trong tình cảnh này, Tô Tiểu Đại
thật muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Nhìn ra Tô Tiểu Đại xấu hổ cùng lúng túng, Lăng Tô Mạn đưa tay kéo con trai ra ngoài: “Mẹ con mình đi
thôi, để cho Tiểu Đại sửa sang quần áo.”
Lăng Duy Trạch vuốt vai mẹ, vẻ mặt ôn hòa: “Mẹ ở phòng khách đợi con, con nói vài lời với cô ấy đã.”
Bà gật đầu: “Được thôi.”
Mẹ anh đi, Lăng Duy Trạch liếc nhìn cô một cái: “Em suy nghĩ cho kỹ, còn nữa, mẹ anh bắt quả tang em rồi đó, nàng dâu xấu xí.”
Tô Tiểu Đại chu mỏ, hừ, ai là nàng dâu xấu xí. Anh mới xấu xí, cả nhà anh
mới xấu xí, chỉ là mặc kệ như thế nào cô đã đồng ý giúp đỡ anh rồi, bây
giờ là thời điểm ấy sao?
Tuy nhiên mở màn có chút mất thể diện,
kỳ kèo mè nheo thật lâu Tô Tiểu Đại mới bước khỏi phòng ngủ, còn đang
không biết đối mặt với hai mẹ con thế nào, kết quả chỉ gặp được mẹ anh.
Thấy cô đi ra, Lăng Tô Mạn bèn ngoắc ngoắc tay: “Cháu gái ngoan tới đây, để
bác nhìn một chút.” Con trai bà đối với đứa bé này có rất nhiều cảm
tình, cũng là lần thứ hai nó dẫn vào nhà một cô gái khác.
Tô Tiểu Đại thấp thỏm bước đến, ngồi xuống cạnh bà, ngắm gương mặt tinh xảo
xinh đẹp, cô thầm tán dương: “Bác à, bác quá xinh đẹp.”
Đúng là
di truyền từ mẹ, ngoại hình Lăng Duy Trạch hoàn toàn kế thừa từ mẹ anh,
mặc dù gương mặt đã có dấu vết của tháng năm, nhưng bà vẫn diễm lệ, cao
quý giống như một phu nhân nơi hoàng thất.
Lăng Tô Mạn nắm tay cô, cười nói: “Cháu cũng rất xinh đẹp mà.”
“Bác gái nói quá lời.” Gặp được người lớn thân thiết, Tô Tiểu Đại không tự
chủ cũng làm nũng, cô cười khúc khích, mặc dù biết bà ấy xã giao nhưng
trong lòng cô vẫn rất vui mừng. Mẹ của anh đúng là người tốt, tuyệt đối
không giống anh, chỉ biết đả kích cô, bắt nạt cô.
Quả thật lời
nói của bà có phần khách sáo, bà xuất thân từ nhà họ Lăng, mỹ nhân muôn
hình muôn vẻ đã gặp qua, còn đứa bé này không sắc sảo, không quyến rũ,
nhưng từ đôi mắt kia tỏa ra một nét tinh khiết hiền lành, may mắn là A
Trạch chọn được người như vậy.
Cha mẹ vợ càng xem con rể càng
thích, mẹ chồng đối với con dâu cũng thích, A Trạch đúng là cho bà một
kinh hỉ, kéo tay cô, họ bắt đầu tìm hiểu nhau.
“Tiểu Đại, cháu mấy tuổi rồi?”
“Cháu 23.” Cô thành thật trả lời.
Còn trẻ như vậy, “cùng A Trạch kém 6 tuổi, chỉ là cũng tốt, đàn ông lớn hơn một chút sẽ hiểu được cháu, bảo vệ, lo lắng cho cháu tốt hơn.”
Nghe xong cô chỉ muốn châm chọc, Lăng Duy Trạch là tên ác ma, ngày nào không bắt nạt cô thì ngày đó cô mừng hết lớn, chỉ là cô sẽ không nói ra, bác
gái sẽ không vui đâu.
“Con và A Trạch đã quen nhau được lâu chưa?” Con trai bà chỉ nói qua một lần về cô, cho nên bà cũng chẳng biết nhiều.
Chuyện này… là đang khảo sát thị trường sao? Tim Tô Tiểu Đại đập thình thịch,
cô không muốn nói dối, nhưng cô đã hứa là sẽ giúp anh…
Cô nuốt nước bọt, đáp: “Dạ gần một năm.”
Lăng Tô Mạn sáng tỏ gật đầu, nắm lấy tay cô có chút cảm động: “Cháu à, cảm
ơn cháu đã ở cùng nó lâu như vậy.” Khi bà tuyệt vọng, đau khổ, chắc hẳn
con bà cũng như vậy. Bà chỉ còn biết trốn tránh nơi nước ngoài, còn anh
thì phải gánh vác trách nhiệm, cho nên bà vô cùng cảm kích đứa bé này có thể đón nhận anh, nếu không anh sẽ cô đơn tịch mịch lắm.
Phản ứng của bà khiến Tô Tiểu Đại hơi ngạc nhiên, cô ngây ngô khoát tay: “Không có gì đâu, anh ấy cũng đối với cháu rất tốt.”
Lăng Tô Mạn vui vẻ gật đầu: “Tốt quá, nếu nó bắt nạt cháu, cháu tìm đến bác gái, bác gái nhất định sẽ giúp cháu, có được không?”
Tô Tiểu Đại tươi cười kéo tay bà làm nũng: “Vậy bác giữ lời nhé, anh ấy thường xuyên bắt nạt con lắm.”
Cho dù là có con, nhưng bà chưa từng được con nũng nịu, giọng nói non nớt
của Tô Tiểu Đại khiến lòng bà tan chảy hẳn ra: “Ừ, chúng ta cùng nhau
đối phó nó.” Có được con dâu này gả vào nhà họ Lăng, bà cũng nên vứt bỏ
quá khứ, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Nhìn Lăng Tô Mạn hài
lòng, trong lòng cô cũng hãnh diện thay. Hắc hắc, thấy bà quý mến cô
chưa kìa, Lăng Duy Trạch còn bảo cô là nàng dâu xấu xí, cô mới không
phải, thế là đã trót lọt vượt qua nhiệm vụ mà anh phân phó!