Diệp Dục Sâm cầm theo chìa khóa đi ra khỏi cửa, không lâu sau, Tô Vãn nghe thấy dưới lầu có tiếng động cơ ô tô.
Cô thả hồn nhìn lên nóc nhà, đợi một lát sau cô mới nhớ cô đã quên nói cho hắn nên mua loại nào.
Sự thật chứng minh, lo lắng của cô quả thật không sai.
Diệp Dục Sâm chạy tới siêu thị, tìm được khu vật dụng của nữ, sau đó đứng trước kệ hàng với một đống lớn băng vệ sinh đủ loại, khóe môi giật giật, hắn có hơi hối hận vì đã nhận nhiệm vụ quan trọng này.
Nhiều ơi là nhiều, hắn nhìn mà muốn hoa cả mắt.
Muốn gọi điện về hỏi nhưng đút tay vào túi lại nhận ra lúc đi gấp quá, đã quên đem theo điện thoại.
Một người đàn ông như hắn mà lại đứng trước kệ băng vệ sinh ba phút đồng hồ, mà đến giờ vẫn chưa lấy.
Ánh mắt người bán hàng bên cạnh nhìn hắn hơi đổi.
“Chào ngài, ngài muốn mua cái gì?” Cuối cùng dì bán hàng không nhìn được nữa, đến hỏi một câu.
“Ừm...” Diệp đại thiếu nghĩ nghĩ: “Tã cho người lớn ở đâu?”
Người bán hàng: “...”
Mua tã lại đi nhìn chằm chằm băng vệ sinh năm phút đồng hồ, ngài à, ngài là biến thái hả?
Dì cố nén lại không nói ra những lời đó, chỉ đường cho hắn.
Diệp đại thiếu định lấy tã để giúp cô tạm thời, thì khi quay người lại nhìn thấy một thứ gì đó khác lạ đập vào mắt hắn.
Mắt hắn sáng ngời, nhìn nhìn, rồi dựa vào số lượng mà lấy mỗi cái một hộp.
Sau đó trực tiếp quay người đi.
Người bán hàng lần nữa: “...”
Đợi đến khi người nào đó về đến nhà và ném túi to cầm trên tay cho Tô Vãn, Tô Vãn cũng nhìn thấy được hắn mua gì về, ngây người: “Tampon? Sao anh lại mua cái này?”
“Sao cái gì chứ?” Diệp Dục Sâm hỏi lại, đúng lý hợp tình: “Tôi lại không biết phụ nữ các em thích loại nào, thấy cái này tiện lợi nên mua nó luôn.”
Tô Vãn cắn răng.
Cô cảm thấy người này cố ý.
Rõ ràng có nhiều loại lót như vậy mà hắn lại mua cái nhét vào bên trong.
Mẹ hắn!
Cô cầm hộp và xem cái đồ đó xài như thế nào, Diệp đại thiếu đã rửa tay sạch sẽ mở món đồ đó ra: “Lại đây, tôi để vào cho em.”
Tô Vãn: “...”
Cô đã nói người này không có lòng tốt mà, quả nhiên!
Lúc nửa đêm, bụng cô đau vô cùng, lăn lộn qua lại, nằm kiểu gì cũng không thoải mái.
Diệp Dục Sâm cầm điện thoại, ở bên cạnh cau mày, không biết đang tìm cái gì.
Một lát sau, hắn buông điện thoại xuống, chà tay tạo nhiệt rồi đặt lên trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa: “Như vậy có đỡ hơn chút nào không?”
Tô Vãn giật mình.
“Vừa rồi anh ôm điện thoại là để xem cái này?”
“Cũng không phải.”
Hắn phủ nhận, đợi năm phút sau, hắn đứng dậy: “Em chờ tôi một chút.”
Hắn quay người đi ra ngoài, Tô Vãn đợi một hồi lại không thấy người về nên đứng dậy đi tìm, khi đi ngang qua phòng bếp dưới lầu thì phát hiện chỗ đó đang bật đèn.
Diệp Dục Sâm ở đó, cầm miếng gừng đặt trên thớt cắt thành khúc, kỹ thuật cắt thật sự gọn gàng, giống như không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
“Kỹ thuật cắt không tệ, có chút giống đầu bếp.”
Tô Vãn cảm thán một câu, nhìn người đàn ông đang bận việc cách đó không xa.
Không biết hắn lấy tạp dề ở đâu, dáng vẻ bận rộn với thớt này rất có hương vị ấm áp của gia đình, một chút cũng không giống vị thiếu gia tự phụ cao cao tại thượng kia.
Tô Vãn dựa vào khung cửa nhìn hắn đem gừng bỏ vào nồi nước nóng: “Đúng là nhìn không ra, vị đại thiếu gia sống an nhàn, sung sướng lại có thể xuống bếp.”
____♡♡♡____
Editor: Crystal
Beta: Tiểu Nhân