Diệp Dục Sâm chỉ nghĩ do buổi chiều mình làm em ấy ngột ngạt nên mới giận dỗi thế, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ lấy ra hộp thuốc mỡ bên cạnh.
“Một lát trước khi đi ngủ, để anh bôi thuốc cho em.”
Tô Vãn ngây người, ngốc nghếch tròn mắt chớp vài cái: “Bôi thuốc gì?”
“Hồi chiều anh tắm cho em, thấy em hơi sưng đỏ, bôi chút thuốc mỡ sẽ đỡ.”
Hắn mở nắp lọ thuốc mỡ và tách hai chân cô ra, ngón tay thon dài đã dính ít thuốc mỡ cũng bắt đầu tính bôi vào nơi đó cho cô.
“Không cần, anh thả tôi ra, tôi tự làm là được rồi.”
Tô Vãn bị hắn nhìn chằm chằm, cảm thấy hai má mình đã nóng lên, nên vội vàng giữ tay hắn lại, nhưng bị hắn gạt sang.
“Điều nên làm đều làm cả, còn chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn qua à, giờ làm ra vẻ có phải đã muộn rồi không?”
Tô Vãn ngửa đầu lên nhìn trời, làm bộ làm tịch không nghe thấy hắn nói gì.
“Được rồi, em tốt nhất đừng động đậy, nếu không anh sẽ không cam đoan mình không nổi lên thú tính.” Diệp Dục Sâm đem thuốc mỡ bôi lên, lại cảnh cáo một câu.
Tô Vãn tròn mắt trắng, nằm ngay đơ, tùy cho hắn làm gì làm.
Cô lại nghĩ chuyện vừa nói với Diệp Vân Thâm.
Sau khi mình chờ đợi lâu như vậy, không dễ dàng gì mới có được cơ hội thoát khỏi tên khốn kiếp ăn hiếp mình, lần này nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được thất bại như lần trước.
“Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.” Diệp Dục Sâm chợt nói một câu, làm cô hồi phục tinh thần.
Tô Vãn không khỏi nhướng mắt, từ mũi khịt một cái lạnh lùng: “Nếu anh biết thế thì tốt quá.”
“Thật ra... đây không phải lỗi một mình anh.”
Diệp đại thiếu cất hộp thuốc mỡ đi, duỗi tay ôm cô vào lòng mình: “Anh mỗi lần đều muốn thương hoa tiếc ngọc nhưng em lại làm anh phải cố sức hơn.”
“Anh câm miệng! Tôi không có.” Tô Vãn không cần nghĩ đã phủ nhận ngay.
“Nhưng anh lại nhớ rõ, mỗi lần em nói không muốn lại quấn lấy anh không buông, thừa nhận đi bé cưng, thực ra là em rất muốn anh đó.”
“Tôi không có.”
Tô Vãn lại phủ nhận, đảo mắt trái phải không muốn nhìn hắn, “Cái đó là do phản ứng sinh lý tự nhiên của cơ thể, tôi mới không thích anh đó, con người và tim của anh, tôi đều không cần.”
“Anh có nói em thích anh sao? Sao em lại vội vã phản bác thế?”
“...”
“Bé con à, quả nhiên thân thể của em thành thật nhất.” Hắn thở dài bất đắc dĩ.
Tô Vãn không thèm nói chuyện với tên tự luyến này nữa.
Cô đảm bảo mình không có khả năng nào thích hắn, nếu cô không bị hội chứng Stockholm* thì làm sao cô lại thích một tên khốn muốn giam cầm và chiếm giữ cô?
(Hội chứng stockholm nói đơn giản là hội chứng thích tự ngược đãi bản thân.)
“Cuối tuần này em có thời gian rảnh không?”
Diệp Dục Sâm hỏi, vừa tắt đèn chui vào chăn nằm xuống, vươn tay ôm eo cô.
“Không rảnh, tôi hẹn bạn học tới thư viện đọc sách rồi.” Cô không cần nghĩ liền từ chối thẳng thừng.
“Sao anh không biết em có thêm bạn học?” Diệp đại thiếu nhướng đuôi mày, “Hay là anh đi cùng em, sẵn tiện làm một khóa phụ đạo.”
Tô Vãn →_→
Cô chỉ sợ phụ đạo là giả, muốn nhân cơ hội xuống tay với cô mới là thật.
“Không cần.” Cô quyết liệt cự tuyệt.
“Sao vậy?”
“Tôi sợ anh phụ đạo tới trên giường.”
“...” Diệp Dục Sâm, “Không hổ là người phụ nữ của anh, em rất hiểu anh.”
Tô Vãn ←_←
Mặt mũi đâu rồi? Còn cần mặt mũi nữa không?
___oOo___
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân