Tôi tất nhiên là biết rõ, ngày hôm đó người trốn trong phòng Louis không phải người hầu, mà chỉ là gánh tội thay.
Susan cười lạnh, lấy bật lửa ra, mấy giây sau, bức ảnh của Thẩm Thanh Thanh đã nhẹ rớt xuống đất, Bất kể là ai, dám mơ ước tới người đàn ông của tôi thì nhất định tôi sẽ làm nó sống không bằng chết.
......
Hôm nay, Diệp Dục Sâm hẹn Thẩm Thanh Thanh ra ngoài dùng cơm, là một nhà hàng kiểu Tây sang trọng, hơn nữa ghế trong nhà hàng đặc biệt là ghế lô chỉ dành cho khách VIP.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thanh tới nơi như thế này, nhìn không gian xung quanh, cô nhịn không được xúc động, đúng là theo loại kim chủ như này quả là khác xa.
Không đúng, không phải kim chủ, là bạn trai mới đúng.
Vì tối ngày hôm qua, sau khi bọn họ dùng cơm chiều thì Diệp Dục Sâm hỏi cô có muốn làm bạn gái hắn hay không, lúc đó cô liền ngẩn người.
Niềm vui lớn đến với cô quá bất ngờ.
Và tất nhiên cô gật đầu đồng ý, sau đó thì... chính là tình huống hiện tại, xa nhau chưa tới nửa ngày Diệp Dục Sâm đã kéo cô đi hẹn hò, không lẽ lại có lễ vật muốn tặng mình.
Cô hơi hơi cúi đầu xuống, làm dáng vẻ thẹn thùng: Đều tốt, chỉ cần anh đưa thì em đều thích.
Diệp Dục Sâm vẫn lạnh lùng cong lên khóe môi.
Ở đoàn làm phim có thuận lợi không? Hắn cắt thịt bò trên dĩa, không quên vô tình hữu ý hỏi một câu.
Lần này, Thẩm Thanh Thanh liền xụ mặt.
Ả cúi đầu giống như có nỗi niềm khó nói.
Có gì khó khăn em cứ nói thẳng ra, anh có thể giúp được sẽ giúp. Hắn như thể vừa nhìn ra tâm sự của cô, dừng động tác ở tay và giương mắt nhìn cô.
Gần đây đoàn có một người mới, ỷ vào mình có chỗ dựa sau lưng mà hoành hành ngang ngược, mấy ngày trước còn giành quyền đại ngôn của em nữa, em mới nói cô ấy vài câu, thế là cổ tát em ngay, còn bảo lần sau thấy cổ thì em phải đi đường vòng.
Thật sao? Có người kiêu ngạo như thế sao?
Diệp Dục Sâm hạ mi xuống, che đi đáy mắt có chút khác thường, Cổ là ai?
Hình như gọi là Tô Vãn, gần đây còn có một bộ phim rất hot. Thẩm Thanh Thanh nhìn hắn, trong giọng nói còn mang vẻ mong đợi một điều gì đó sẽ xảy ra.
Nhớ kỹ, anh sẽ giúp em xử lý cô ấy.
Hắn dùng khẩu khí thản nhiên nhưng không làm cô thất vọng đáp lại: Đảm bảo với em sẽ làm cô ấy khóc lóc xin tha.
Thẩm Thanh Thanh vui tới mức muốn cười ra tiếng nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Không thể không thừa nhận rằng có một chỗ dựa lớn mạnh chống đỡ quả là cảm giác vô cùng tuyệt.
Không phải Tô Vãn ỷ vào mình có chỗ dựa sau lưng mà diễu võ dương oai sao? Giờ cô thực sự muốn nhìn xem người đàn ông kia sao mà so được với Diệp Dục Sâm đây.
Hơn nửa canh giờ sau, hai người cũng ăn xong rồi rời nhà hàng, hắn đưa cô tới của hàng xa xỉ chọn quà.
Loại châu báo xa hoa nào, miễn là cô thích hắn đều không keo kiệt, giúp cô thanh toán.
Thẩm Thanh Thanh thật sự rất cao hứng, nhưng không biết rằng mọi nhất cử nhất động của ả đều bị người ta chụp lại hết, ảnh chụp ngay sau đó được gửi vào tay Susan.
Thật ra lúc này Susan đã tự mình tới, đang ngồi bên ngoài tiệm cà phê, cũng tận mắt nhìn thấy bọn họ từ nhà hàng đi ra, nhìn cảnh họ âu yếm còn kèm thêm đóng ảnh chụp gửi qua đây khiến mặt cô ta méo mó đi.
Rất nhanh, cô cầm lấy di đông, gọi đi: Giúp tôi xử lý người đàn bà đó, tôi muốn nó biến mất khỏi mắt tôi.
Nhưng mà đại tiểu thư, đây không phải trên địa bàn của chúng ta, tôi e là giết người... chỉ gây thêm phiền phức.
Vậy hãy để cho nó có sống cũng không bằng chết. Trong giọng nói toàn là hận ý sâu nặng.
_____♡♡♡_____
Editor: Alissa
Cập nhật 6.7.2020 tại dembuon.