Diệp Dục Sâm cúi đầu nhìn người ngã vào lòng ngực mình, mày kiếm đinh ninh mà nhíu lại: “Cô đang làm gì ở đây?”
“Phòng ngủ của anh rộng quá, tôi ở một mình thấy sợ hãi, muốn đi ra ngoài dạo một chút.” Tô Vãn xoa nhẹ chớp mũi bị đâm trúng đến phát đau, trong mắt nổi lên một tầng nước.
“Chỉ có như vậy?”
“Bằng không còn như thế nào nữa?”
Diệp Dục Sâm không lên tiếng, quay người lại phía sau đưa ánh mắt ra hiệu với Tần Thư.
Tần Thư hiểu ý liền lặng lẽ thối lui ra ngoài.
“Cái kia...”
Tô Vãn muốn nói gì nữa thì bị hắn ngắt lời, bế lên.
Diệp Dục Sâm bế cô về phòng rồi đặc lên giường, sau đó muốn lên giường luôn, Tô Vãn tức khắc thất kinh, vội vàng duỗi tay ôm lấy cơ thể bảo vệ: “Anh muốn làm gì?”
“Không phải nói ở một mình không ngủ được sao, vậy thì tôi bồi em ngủ.”
Tô Vãn: “... Không cần, anh đi đi.”
“Đây là nhà của tôi.” Diệp Dục Sâm ghé mắt lại, lạnh lùng liết mắt cô một cái.
“Vậy được, tôi đi là được chứ gì, đi liền đây.” Cô lăn một vòng trên giường, xoay người bò dậy, muốn đứng dậy bỏ đi nhưng bị một người phía sau duỗi tay túm trở lại.
Diệp Dục Sâm liền đè lên người cô, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô.
“Cô vừa rồi ở cửa thư phòng nghe được điều gì?” Hắn tùy hứng hỏi một câu kiểu nhưng hắn hỏi hôm nay thời tiết có đẹp không.
Sắc mặt Tô Vãn lập tức trắng bệch, vội vàng xua tay: “Không có, tôi cái gì cũng chưa nghe được.”
“Vật nhỏ, bản lĩnh nói dối của em còn non lắm thật sự không thông minh chút nào.”
Hắn cười bằng mũi, kiềm chặt cằm cô, khoé miệng khẽ gợi lên một nụ cười tà tà, gian ác, “Ở trên giường tôi chính là người của tôi, đừng nghĩ muốn trốn thoát, đặc biệt là sau khi biết được bí mật của tôi. Bằng không, tôi chỉ có thể diệt khẩu đề phòng bí mật bị tiết lộ.”
Tô Vãn khẽ run lên.
Thời khắc đó, cô rõ ràng cảm nhận được sự chết chốc trong lời nói của hắn.
Tên gia hoả này ý là muốn cho cô biết rằng, chỉ miệng của người chết mới là chặt nhất.
Cô giơ tay đầu hàng: “Tôi vừa rồi cái gì đều không nghe thấy, cái gì mà bí mật của anh chứ đến danh phận thực của anh tôi còn không biết.”
“Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Diệp Dục Sâm hỏi.
“Tôi nói rồi, thực sự cái gì cũng không biết.” Tô Vãn cơ hồ sắp khóc tới nơi.
Cô là muốn đi nghe lén thật nhưng thời điểm đến đó họ cơ bản là đã nói gần hết rồi, căn bản cô không hề nắm giữ được tin tức nào quan trọng cả.
Cô thật sự quá oan uổng mà!
“Ngủ đi.”
Diệp Dục Sâm cũng không muốn nghe điều này nữa trực tiếp ngắt lời đẩy cô ngã lên giường.
Tô vãn: “...”
Ngoài dự đoán, sau đó cô đã ngủ ngon lành trong lòng ngực hắn mà không bị ác mộng quấy nhiễu, liền một mạch ngủ tới hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, cô ngồi thẫn thờ trên giường, nhớ lại lòng ngực hôm qua đã ôm mình ngủ, có chút ngơ ngác không khôi phục lại được tinh thần.
Tại sao mình lại dễ dàng cho hắn ôm ngủ một đêm?
Thế này còn có khí chất sao?
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Một giọng nói âm lãnh, trầm ấm truyền tới từ cửa, Tô Vãn giật mình ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Dục Sâm đã thay đổi quần áo, tây trang phẳng phiu mà đứng ở cửa.
Cô ngẩng người rồi cúi đầu nghịch ngón tay: “Tôi nghĩ muốn về nhà một chuyến.”
Sắc mặt của Diệp Dục Sâm quay phắt 360 độ trầm xuống, mắt đen u ám mà thâm trầm, nơi nào đó trên cơ thể hắn hình như đang phát hoả.
Tô Vãn cảm thấy được hắn hiện không vui, vội vàng giải thích: “Lần này tôi thực sự chỉ muốn trở về lấy một ít đồ vật, thuận tiện có chút chuyện muốn nói với bọn họ, tôi sẽ quay lại đây sớm.”
Diệp Dục Sâm không hé răng, như cũ vẫn nhìn cô, sắc mặt tối sầm khó đoán.
- -----oOo------
Editor: Alissa.
Cập nhật ngày 12/10/2019.