Khốn nạn, anh rõ ràng đã đồng ý với tôi việc không sinh con. Cô nghiến mạnh răng, từng chữ từng chữ từ kẽ răng phun ra.
Có sao? Bổn thiếu gia đồng ý từ khi nào? Diệp Dục Sâm cười lạnh hỏi với giọng điệu có lý chẳng sợ, Anh vừa rồi hỏi em có đồng ý hay không, lúc nào đã tán thành theo ý em sao?
Em gái nhà anh!
Lúc này cô lại muốn khóc.
Trước khi phát sinh quan hệ, cô bị ép nói ngoại trừ sinh con thì mọi việc khác đều tình nguyện, cứ nghĩ rằng mình đã nhượng bộ sẽ đổi lấy được bình an.
Không ngờ tới tên đểu này lấn được một tấc lại muốn thêm một thước, cuối cùng đúc kết lại là do hắn chơi chữ, cô ngu ngốc mới tự nhảy vào hố đó, còn phối hợp để hắn ăn sạch sẽ từ ngoài vào trong xong xuôi lại lau miệng, đểu tới độ chối bỏ.
Diệp Dục Sâm, anh còn có thể đê tiện hơn nữa không?
Chỉ cần giữ được em bên cạnh, anh đều có thể dùng bất cứ thủ đoạn đê hèn nào. Hắn nói.
Tô Vãn cắn răng, bắt lấy gối đầu nện vào hắn, lại dễ dàng bị hắn phất tay chặn lại.
Không được uống thuốc, không được phá thai, nếu dính phải sinh nó ra. Hắn duỗi tay sờ bụng nhỏ của cô, bàn tay to ấm áp phủ lên bụng, hắn cong môi cười nhẹ, Con của chúng ta.
Tôi ghét anh, không muốn sinh con cho anh. Sắc mặt cô đỏ lên vì tức giận, âm thanh nói ra mang theo sự run rẩy.
Nhưng anh thích em, muốn em sinh con cho anh. Hắn lại gần cô, Đã bỏ được Diệp Vân Thâm rồi, cũng không cần phải trêu chọc thêm đàn ông khác, em chỉ có thể có anh.
Nhưng anh không chỉ có mình tôi.
Những lời này đã tới bên miệng lại bị sự ương bướng của cô nuốt về.
Anh cách xa tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh, cút trở về bồi dưỡng với hôn thê tương lai của anh đi.
Cô thẹn quá thành giận, giãy giụa mong thoát khỏi hắn nhưng cô vừa động đậy thì chú nhóc Dục Sâm lại bắt đầu không an phận, nó ở trong cơ thể cô ngo ngoe, rục rịch.
Anh...
Cô cúi đầu nhìn về phía đó, cả người lập tức cứng lại, toàn thân đều căng thẳng đề phòng, hận nỗi không thể chạy ngay bây giờ.
Em còn sức mắng chửi người như thế, chắc chắn không cần nghỉ ngơi, không bằng chúng ta tiếp tục nhỉ? Hắn bỗng nhiên trở mình đè người cô lại, thưởng thức bộ dạng của người dưới thân đang khẩn trương giãy giụa, bên môi câu lên ý cười vui vẻ rạng ngời.
Tôi không muốn, anh leo xuống ngay, đừng chạm vào tôi, ưm...
Cô vừa nói ba câu kháng nghị, kết quả chưa nói xong đã bị hắn hôn.
Cô hoảng sợ trợn to mắt.
Nhưng mà, điện thoại trên tủ đầu giường lại vang lên, vẫn là điện thoại của Diệp Dục Sâm, khác là lần này chính Susan gọi tới.
Diệp đại thiếu nhìn thoáng qua đó rồi trực tiếp cắt đứt ném trở về, không nhận.
Tô Vãn cũng thấy được tên hiển thị cuộc gọi, và cả hành động của hắn, nhịn không được nhướn cao mày: Điện thoại của hôn thê mà anh cũng dám cắt, anh không sợ con nhà người ta tức giận sẽ từ hôn với anh à?
Diệp Dục Sâm lạnh mặt liếc cô: Em không mong anh với cổ từ hôn sao?
Thật ra mà nói, tôi cảm thấy Susan cũng rất đáng thương, một cô gái tốt toàn tâm toàn ý yêu anh, thay anh suy nghĩ mọi mặt, kết quả còn bị anh giễu cợt, cõng cổ trên lưng còn nuôi thêm tình nhân?
Cô thở dài, lộ ra vẻ mặt cô đơn và bi thương: Tôi lại càng đáng thương hơn, không biết từ khi nào lại biến thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm gia đình người khác, còn nhớ rõ... tôi trước kia ghét nhất là tiểu tam chen chân vào mái ấm của người khác.
Em không phải là kẻ thứ ba. Hắn nhìn vào mắt cô, Trước đây và hiện tại đều không phải.
____♡♡♡____
Editor: Alissa.
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật 7/8/2020 tại Việt Nam Overnight.
Hehehe... đăng bù nè.