Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 130: Chương 130: Đây rõ ràng là khinh người quá đáng mà




Hai người rời khỏi đồn cảnh sát thì lên xe ngay chuẩn bị trở về.

“Diệp tổng, hỏi anh vài chuyện nhé.” Tô Vãn kiềm không được sự tò mò trong người, thò tay khều anh một cái: “Anh với vị cục trưởng cục cảnh sát có vẻ khá là thân thiết ha?”

Diệp Dục Sâm quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Cảnh vật bên ngoài nhanh chốc lùi về phía sau, anh say sưa nhìn hồi lâu không hề có ý muốn trả lời cô.

Tô Vãn chờ thật lâu không có được câu trả lời, nghĩ anh sẽ không trả lời, vừa chuẩn bị từ bỏ thì nghe được anh nói ra: “Lúc ấy mười tám tuổi, tôi bỏ nhà ra đi, chạy tới thành phố A.”

Tô Vãn ngây ngẩn cả người.

Chỉ một giây, cô quay đầu thật nhanh nhìn anh, mắt to ngốc manh chớp chớp.

Hình như cái này với vấn đề cô hỏi không liên qua gì ha.

Nhưng mà cũng không ngăn cô tìm hiểu ngọn ngành.

“Rồi sao đó?” Tô Vãn hỏi.

“Làm cảnh sát hình sự hai năm người nhà tìm đến đây, kêu trở về kế thường sự nghiệp gia đình.”

“Phì...”

Súyt nữa là Tô Vãn đã hộc máu.

Vấn đề là kiểu việc bỏ nhà ra đi trẻ trâu kinh khủng thế này không hề hợp với tác phong trâu bò của Diệp tổng tí nào hết á!

Cô vô cùng nghi ngờ cái tên này tùy tiện bịa đại một chuyện xưa lừa cô.

Nếu đã muốn bịa chuyện xưa thì bịa cái gì thật hơn đi chứ? Cái chuyện xưa này lỗi fail đầy rẫy luôn á?

“Diệp tổng à, anh đùa tôi hả, mười tám tuổi anh đã tốt nghiệp trung học chưa? Kiểu công việc như cảnh sát hình sự này sẽ cần một đứa nhóc mới mọc lông hả?”

Cô liên tiếp đưa ra nghi vấn, Diệp Dục Sâm lại không định sẽ giải thích cái gì cả, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Vãn nhớ đến thái độ của cục trưởng với người nào đó khi nãy, còn việc anh hợp tác với cảnh sát bắt anh Vương và bọn bắt cóc thì thấy rằng chuyện hai năm làm cảnh sát hình sự này hình như cũng không quá khó tin

Nếu chưa biết nội tình và năng lực của anh thì ngày hôm qua cảnh sát cũng không để anh đi làm con mồi, đột nhập vào ổ của bọn bắt cóc đâu hen.

Nhưng mà mười tám tuổi? Chắc chắn không nói sai tuổi chứ?

“Tôi nói này, Diệp Dục Sâm...”

“Đừng so sánh IQ của tôi với em, bản thiếu gia mười sáu tuổi đã lấy được bằng bác sĩ rồi.”

Tô Vãn trợn to mắt, đơ người nhìn vào mặt anh hồi lâu, thốt ra một câu chửi thề rồi sau đó im lặng.

Cái này là khinh bỉ cô một cách lộ liểu luôn rồi!

Cô cắn răng nhịn lạ, duỗi ra một ngón tay đâm vào cánh tay anh: “Cho nên là vị cục trưởng vừa rồi là đồng nghiệp hồi trước của anh?”

“Ừm.”

“Lý do anh bỏ nhà ra đi hồi xưa là gì vậy?”

Tô Vãn phát hiện mình tìm được một tin lớn, không chịu tha cho anh dễ dàng vậy được.

Diệp Dục Sâm không trả lời câu hỏi này, tầm mắt dừng trên người cô, mày kiếm lạnh lùng nhướng lên: “Hỏi kĩ như thế, em đang điều tra hộ khẩu à?”

“Nói đi mà, đi mà, tôi tò mò lắm á.”

Cô cầm tay áo của anh, không nghe theo, không tha cho anh mà cứ quấn lấy anh xin anh trả lời.

“Bởi vì bản thiếu gia rất ưu tú.” Diệp đại thiếu vỗ đầu cô.

“Hả?”

Tô Vãn mơ hồ.

Đáp án này với chuyện bỏ nhà ra đi có liên quan hả?

“Tôi nói này, Diệp tổng...”

Cô muốn phản đối anh lừa đảo cô nhưng cô vừa mới mở miệng anh đã lên tiếng chặn lại: “Bé à, câu hỏi của em nhiều quá.”

Tô Vãn: “...”

Câu hỏi của cô nhiều thiệt nhưng mà đến bây giờ không phải cái gì cô cũng chưa hỏi sao?

Cô hừ nhẹ một tiếng, quay mặt qua bên khác, bơ anh.

Diệp Dục Sâm quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô thì trong lòng biết cô nhóc giận anh rồi.

Anh không biết làm sao bật cười, giương tay ôm lấy eo của cô, ôm cô đến bên cạnh mình.

______☆☆☆_____

Editor: Crystal.

Beta: Alissa.

Cập nhật 4.6.2020 tại Việt Nam Overnight.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.