Còn có thể là ai, là em trai của anh đó. Tô Vãn trả lời, nói hết câu thì phát hiện hắn đang không vui trừng mắt với cô, vội giải thích thêm một câu: Tôi có chút việc muốn hỏi anh ấy.
Hỏi tôi cũng có thể có đáp án. Diệp Dục Sâm nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: Không lẽ tôi chưa nói với em là nên ít qua lại với nó sao?
Tôi nói nè, anh đừng có bá đạo như vậy được không? Tôi chỉ tìm anh ấy hỏi chút chuyện, nào có làm cái gì.
Cô không nhịn được chửi thầm hắn thật nhỏ mọn, cái gì cũng phải hỏi bằng được, ngay cả gọi cho người khác một cú cũng không cho phép.
Thật là... cha ruột cũng không có quản rộng như hắn.
Em không có làm gì nhưng không có nghĩa là nó sẽ không nghĩ nhiều. Diệp Dục Sâm hừ lạnh: Đừng quên em đã có bạn trai rồi, bạn trai mình thì không tìm còn bày đặt đi làm phiền người khác suốt ngày. Nếu đổi lại em là nó thì em sẽ nghĩ như thế nào?
Còn có thể nghĩ gì sao, bạn trai tôi đã chết rồi.
Tô Vãn trợn mắt, lười đấu võ mồm với hắn.
Cô không để ý đến hắn, quay người lại phòng, hắn lập tức đi theo cô: Quản gia nói khi nãy em tới tìm tôi? Có chuyện gì?
Vốn là có chút chuyện...
Cô lầm bầm một câu nhưng nói đến một nửa đã dừng lại, cô quay mặt sang một bên: Nhưng mà bây giờ đã được giải quyết rồi, không cần anh phải quan tâm.
Cô không muốn nói cho hắn biết là cô vừa nhận cuộc gọi của bọn thần kinh đã tặng quả bom kia vì cô sợ hắn để bảo vệ cô mà sẽ đem cô giam cầm ở một chỗ nào đó vài tháng, vài năm, thậm chí là cả đời.
Nói vậy, tuy là đảm bảo an toàn nhưng cuộc sống cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Diệp Vân Thâm giúp em giải quyết? Diệp Dục Sâm nhìn cô, cả gương mặt tuấn tú âm u đáng sợ, như có thể tụ lại chảy thành nước.
Tô Vãn gật đầu, do dự một chút mới nhớ đến cuộc hẹn gặp mặt với Diệp Vân Thâm: Ngày mai tôi phải đi ra ngoài một chuyến.
Không cho đi. Hắn từ chối thẳng, một chút đường cũng không lưu lại cho cô.
Trán Tô Vãn xuất hiện hắc tuyến: Anh còn không hỏi tôi sẽ đi chỗ nào.
Chỗ nào cũng không cho đi, vừa mới xảy ra chuyện, giờ lại muốn chạy ra ngoài, em không sợ giữa đường sẽ bị bắt cóc à.
Hắn cười lạnh một tiếng, liếc nhìn cô: Từ giờ trở đi, tôi ở đâu thì em ở đó, không được rời khỏi tầm mắt của tôi.
Tô Vãn →_→.
Anh không biết hành vi của anh lúc này chả khác bọn bắt cóc một chút nào sao? Giam tôi, hạn chế hành động và tự do của tôi, còn bắt tôi phải làm việc theo ý muốn của anh. Bây giờ còn ép tôi phải sinh cho anh một nhóc con, anh chính là một tên thổ phỉ ép bức dân nữ.
Mặt Diệp Dục Sâm xanh mét, âm u trừng mắt nhìn cô.
Tô Vãn bị vẻ mặt trừng mắt hung ác của hắn làm trong lòng có chút rén, lý trí nói cho cô rằng bây giờ không thể xung đột với tên khốn nạn này nhưng mà nghĩ lại thì lại thấy không phục.
Hơn nữa, tôi gặp nguy hiểm không phải là do anh mang đến sao, là anh chiếm đoạt tôi, không cho tôi đi. Tôi lại chẳng hề quấn quýt lấy anh thì dựa vào đâu mà tôi phải gánh cái lửa giận chả hiểu ra làm sao từ vị hôn thê của anh được? Cô nhịn không được mắng một câu, giọng nói rất nhỏ nhưng tức giận và khó chịu trong đó thì cực kì rõ ràng.
Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm gương mặt tức giận đùng đùng của cô, mi mắt hơi buông xuống.
Tô Vãn nhìn vẻ mặt bí hiểm của hắn, không đoán được anh đang nghĩ cái gì. Nhưng mà đã nói đến vậy, cô cảm thấy không có gì có thể khiến cô sợ nữa, đơn giản nói hết những điều muốn nói: Muốn tôi ở lại bên cạnh anh cũng được nhưng tôi muốn quay lại cuộc sống bình thường trước kia, tựa như lúc ở thành phố A vậy, anh không thể giam giữ tôi, không thể hạn chế tự do của tôi quá phận như vậy. Cái khác thì chỉ cần anh không quá phận thì tôi đều nghe lời anh.
___☆☆☆___
Editor: Crystal
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật 12/8/2020 tại Việt Nam Overnight.
Chủ nhật đăng tiếp 10 chương nhen. Ai có lòng qua sàn truyện hoặc dembuon cho tớ xin 5 sao, sao... nhoa.