Tô Vãn nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
“Vãn Vãn, chúng ta ở chung được không.” Cố Dĩ Trạch nhìn cô, ánh mắt đó sâu thẳm: “Sau khi em rời đi, anh chỉ cảm thấy căn phòng này quạnh quẽ, thiếu đi một nữ chủ nhân cho nó.”
Cô lựa chọn cách trốn tránh nó: “Tôi đi tắm.”
Cố Dĩ Trạch nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Bên kia, đêm nay Diệp Dục Sâm bay về thành phố A.
Hắn trở về tìm Tô Vãn, nhưng về tới nhà không nhìn thấy người đâu cả, gọi điện thoại nghe được âm thanh nhắc nhỡ tắt máy, người hầu nói Tô tiểu thư đêm nay không về.
Cuối cùng, hắn lợi dụng vòng chân có giấu thiết bị định vị tra ra tung tích cô đang ở, quá đáng là nó chỉ tới biệt thự của Cố Dĩ Trạch.
Hắn đứng trên đường đối diện là ngôi biệt thự, nhìn điểm đỏ nhấp nháy địa điểm định vị trên di động, ánh mắt chợt ảm đạm.
Con nhỏ đáng ghét!
Lại dám thừa dịp hắn không ở...
......
Cố Dĩ Trạch đang thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng chuông cửa, còn đang sửng sốt.
Thì Tô Vãn cũng vừa tắm xong đi ra ngoài, đi theo sau nghi hoặc hỏi: “Đã trễ vậy rồi, ai a?”
“Không biết, để anh xuống dưới xem.”
Hắn từ bên cạnh cô vòng qua đi xuống lầu mở cửa, vừa thấy vị đứng ngoài cửa liền ngây người đi.
“Diệp tổng?”
Hắn có chút hốt hoảng, hoàn toàn đoán được người này làm sao lại xuất hiện ở đây.
Hình như mình chưa bao giờ nói địa điểm cho vị này mà.
“Đã trễ rồi, không biết ngài tới nơi này...”
Diệp Dục Sâm không chào hỏi lời nào.
Cố Dĩ Trạch nhìn bản mặt lạnh như băng của vị trước mặt, đang do dự có nên để hắn vào nhà không thì đã thấy Tô Vãn từ trên lầu đi xuống: “Cố Dĩ Trạch, máy sấy nhà anh không phải hư...”
Cô đột ngột im bặt đi khi thấy người đứng ở cửa là Diệp Dục Sâm.
Diệp Dục Sâm cũng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau không chớp, Tô Vãn thấy rõ sự tức giận từ trong mắt hắn.
Tên khốn này... là vì mình mà giận sao?
Nhưng dựa vào cái gì chứ?
Hắn có tư cách gì mà nói?
Cô kéo khóe môi theo thói quen giả bộ không quen biết ai kia, ngược lại nhìn sang Cố Dĩ Trạch: “Anh có khách thì em đi trước đây, không quấy rầy nữa.”
Cố Dĩ Trạch gật đầu: “Trong phòng tắm, ngăn kéo tủ bên trái còn một chiếc máy sấy, em lấy dùng trước đi, nhớ đem tóc hong khô trước khi ngủ, tránh lại bị cảm.”
“Ừm.” Tô Vãn nghe theo, xoay người đi lên lầu.
“Đứng lại!!!!”
Người lên tiếng là Diệp Dục Sâm.
Sau đó, hắn bật cười lên, tiếng cười mang theo sát khí, âm thanh vô cùng trầm tới đáng sợ: “Bé con, em quậy đủ chưa?”
Cô cảm nhận được khí lạnh sau lưng, bước chân dừng lại.
Cố Dĩ Trạch nhíu mày.
Hắn nhìn Diệp Dục Sâm, lại theo tầm mắt của anh mà hướng lên người đang đứng trên đầu cầu thang, mày nhíu ngày càng sâu.
Bầu không khí xung quanh cứng ngắt đi.
Sau một lúc, Tô Vãn xoay người lại nhìn thẳng về phía Diệp Dục Sâm: “Anh về khi nào thế?”
“Vừa về, về nhà cũng hay phát hiện em không có, còn vội đi tìm em.” Diệp Dục Sâm nói, vừa nâng cổ tay xem đồng hồ, “Thời gian cũng không còn sớm, hai chúng mình cũng nên về rồi, đừng ở lại quấy rầy Cố thiếu.”
Hai người một hỏi, một đáp, từ lời nói mang theo sự quen thuộc đến lạ, giống như người chồng đi xa nhà vừa về không thấy vợ vội chạy sang nhà hàng xóm rước về.
Cố Dĩ Trạch nhìn hai người, vẻ mặt như thể vừa bị sét đánh.
Cho dù hắn chầm chậm hiểu ra nhưng giờ đã phát giác hai người này có quan hệ không hề đơn giản, người bạn trai chưa bao giờ lộ diện của cô, không lẽ chính là...
Hắn lại quay đầu nhìn về người đang đứng cắn môi dưới, nắm chặt ngón tay trên cầu thang, biểu tình kia là đang giẫy giụa.
______♡♡♡______
Editor: Alissa.
Cập nhật 25.6.2020 tại VNO.