Nữ sát thủ từ nóc xe ô tô nhảy xuống, cô ta biết ghế phía sau không có ai ngồi nên muốn chui vào rồi từ đó giáng cho hai người nhát dao chí mạng.
“Con mồi của em tới rồi.”
Diệp Sục Sâm nhắc nhở Tô Vãn, giờ mặt cô trắng bệch không còn giọt máu nào, cả người đều khó chịu: “Anh đừng nói giỡn, tôi làm không được, tôi không bắn được... á!”
Chiếc xe phía sau đuổi theo đã đâm vào thân xe của bọn họ, làm cô lắc lư thân người rồi đập mạnh vào cửa xe.
Nữ sát thủ nhân cơ hội này nhảy vào trong xe, tay giơ con dao găm đâm mạnh về hướng cổ của Diệp Dục Sâm.
Hắn nhanh nhẹn dùng một tay chặn lại và siết chặt cổ tay của nữ sát thủ, chỉ thiếu một chút nữa là mũi dao lạnh đã cắm vào cổ hắn.
“Nổ súng, mau!”
Hắn hô một tiếng, Tô Vãn mới hoàn hồn sau cơn hoản loạn, vội vàng cầm lấy súng, tháo dây thắt an toàn và dựa vào chỉ dẫn trước đó của hắn mà bóp cò.
Một viên đạn bay ra, đồng thời cánh tay cô tê dại đi do độ giật của súng, nhưng thật không may, phát súng ấy bị trượt.
Nữ sát thủ nhẹ nhàng thở ra, tưởng đã thoát được một kiếp, vừa định phản công lại thì cổ tay bỗng truyền tới cơn đau nhói.
Răng rắc một tiếng!
Hóa ra Diệp Dục Sâm đã bẻ gãy cổ tay của cô ta còn đoạt luôn con dao găm, và dứt khoát rạch vào cổ tay ấy.
Tiếng thét thảm thiết bao trùm không gian trong xe.
Không chần chừ, hắn nhanh lẹ đoạt lấy khẩu súng trong tay Tô Vãn và bắn 3 phát liên tiếp vào đầu nữ sát thủ.
Lập tức, máu bắn ra tung tóe.
Lại là một xác chết mới.
Nếu không đang trong tình huống này thì có lẽ Tô Vãn sẽ cho hắn một tràng vỗ tay.
“Còn một người nữa, làm sao bây giờ?” Cô nhìn từ kính chiếu hậu thấy phía sau vẫn còn một chiếc ô tô đang lao về phía này, vội vàng hỏi hắn.
Diệp Dục Sâm đã hoàn toàn thả lỏng, coi như xong việc.
“A Thư tới.” Hắn nói.
“Hả?” Tô Vãn sửng sốt, sau đó nhìn lại, quả nhiên thấy có vài chiếc xe vây quanh đuổi theo chiếc xe đang đuổi theo họ và họ chỉ cần thoát khỏi đây là được.
“Em nghĩ anh sẽ tới đây một mình à?” Diệp Dục Sâm lạnh nhạt liếc cô một cái, vẻ mặt cạn lời.
Trán cô hiện lên một hàng mã vạch đen, vô cùng vui vẻ chọn cách im lặng.
Cô lại liếc ra phía sau nhìn thi thể của nữ sát thủ, còn muốn nói với hắn là nếu có thêm một người như cô ấy đây cũng không có gì khác.
Vì tổng cộng có 6 tên sát thủ, hắn cùng với cô hạ được 5 tên, còn lại... ờ... bọn người Tần Thư thật sự tới đây để giải quyết hậu quả nhỉ?
“Xuống xe.”
Diệp Dục Sâm ra lệnh, còn mình thì tự mở cửa xe và chuẩn bị xuống xe thì bỗng nhiên Tô Vãn duỗi tay ra kéo hắn lại.
“Ừ thì...” Cô mở miệng nói rồi lại do dự một hồi, nói tiếp, “Chân tôi mềm nhũn rồi, anh có thể đến ôm tôi được không?”
“Em đang cầu xin anh sao?” Diệp Dục Sâm nhướng mày, nhìn cô, giọng điệu pha tý hài hước.
“Đúng đúng đúng, tôi cầu xin anh đấy.” Tô Vãn oán giận nghiến răng, hận là không thể một tát đánh nát gương mặt chán ghét đó.
“Em muốn anh ôm em thì cứ nói thẳng, anh sẽ không cự tuyệt mà, hà tất gì viện cớ chân mềm?” Diệp đại thiếu lại cười giỡn.
Tô Vãn nghiến răng sắp làm cho hàm răng trong gãy rồi.
Cuối cùng thì cô dỗi hắn, dậm chân, đẩy tay đang duỗi ra của hắn, tự mình xuống xe.
Diệp Dục Sâm chống một tay lên cửa xe, nhìn bóng lưng của cô lắc đầu thở dài: “Quả nhiên là điêu mà, em nhìn xem, không phải em vẫn đi được sao?”
Tô Vãn còn chưa đi được bao xa đã nghe thấy câu này, chân lảo đảo một cái, kém xíu quỳ xuống đất.
Anh mới điêu ấy, cả nhà anh đều bốc phét ấy.
Chiếc xe Diệp Dục Sâm lái trúng rất nhiều đạn, bị bắn nát gần như không còn nhìn ra hình gì nữa, vứt bỏ cũng được không tiếc, hơn nữa trên xe còn có một thi thể cần xử lý, hắn ném việc này lại cho Tần Thư, còn mình thì chiếm lấy xe của anh ta để đưa Tô Vãn về trước.
“Xử lý hiện trường sạch một chút, mang tên còn sống sót cuối cùng về, bằng mọi cách buộc hắn nói ra.”
Hắn cầm lấy chìa khóa xe do người bên cạnh đưa tới, thuận miệng phân phó vài lời, sau khi thấy Tần Thư gật đầu rồi mới mở cửa cho Tô Vãn ngồi vào.
Lúc hai người trở về khách sạn ngoài trời cũng đã tối sầm, nhiều ánh đèn khác nhau được bật bên dưới sảnh.
Khách sạn này dùng loại thang máy trong suốt, theo độ cao chạm rãi đi lên có thể đứng từ bên trong nhìn ra khung cảnh đêm tuyệt đẹp ở bên ngoài.
Tô Vãn vừa rồi còn sợ hãi, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, chỉ một ánh đèn lạ ở dưới khuôn viên, lôi kéo tay áo của Diệp Dục Sâm: “Anh xem cái đó.”
Diệp Dục Sâm theo hướng cô chỉ nhìn qua, đột ngột bốn phía tối sầm lại, tất cả ánh đèn đều cúp hết, thang máy đang vận hành cũng đình chỉ.
“Sao lại thế này?” Tô Vãn chợt biến sắc, theo bản năng nắm chặt vào lan can.
“Không sao đâu, là cúp điện thôi.”
Diệp Dục Sâm thuận tay ấn sáng cái nút của các tầng, sau đó đi tới từ sau lưng ôm lấy cô, “Chờ một lát, điện lập tức sẽ khôi phục lại.”
“Vậy nếu cả đêm nay bọn họ không khôi phục lại thì chúng ta phải kẹt lại đây suốt đêm sao?” Tô Vãn có chút không vui, “Khách sạn lớn như vậy, nói mất điện là mất điện à?”
“Nhưng thực sự thì anh cảm thấy không tệ lắm, nếu cả đêm điện không có lại thì anh sẽ ở đây với em cả đêm, như thế cũng không tồi, chỉ còn hai chúng ta, không ai quấy rầy.” Diệp Dục Sâm cười, từ sau lưng dựa sát vào cô, gương mặt nhẹ nhàng cọ vào trán cô.
“Anh tránh ra!” Tô Vãn hờn dỗi, đưa tay đẩy hắn, “Ai muốn cùng anh qua đêm ở một nơi ma quỷ như thế này? Tôi muốn sớm ngủ một giấc trên giường lớn của tôi cơ, ngủ ngon một giấc.”
“Anh nghĩ em không phải muốn ngủ, mà là muốn cùng anh ngủ?” Diệp đại thiếu cười mờ ám, trong mắt ánh lên tia hài hước.
“Cút!”
Tô Vãn không nhịn nữa dùng khủyu tay thọc mạnh vào hắn. (Truyện đã full tại dembuon)
Diệp Dục Sâm vẫn như cũ chỉ cười, cúi đầu xuống nhưng lại phát hiện ra một điểm sáng đỏ đang di chuyển trên ngực cô.
Nó giống như một điểm nhắm để bắn tầm xa.
“Cẩn thận!”
Hắn hô lên, Tô Vãn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ôm mạnh và xoay người cô lại.
Trong nháy mắt hai người đã hoán đổi vị trí.
Pằng! Phập!
Đó là âm thanh khi viên đạn bắn qua cửa kính vào ghim thẳng vào cơ thể người.
Tô Vãn nghe được âm thanh rên rỉ của người đang ôm mình.
Cô vội vàng duỗi tay ôm chặt lấy hắn, nhưng phía sau lưng hắn lại có chất lỏng sền sệt chảy ra, chạm phải nó khiến cô hoảng sợ.
“Diệp Dục Sâm, anh làm sao rồi? Đừng làm tôi sợ.”
Cô hỏi nhưng không nghe thấy tiếng đối phương đáp lại.
Đúng lúc này, điện lực cũng đã khôi phục và thang máy bắt đầu vận hành trở lại, khoảnh khắc đèn sáng lên.
Cũng là lúc cô nhìn thấy trên tay mình thấm đẫm máu đỏ, còn phía sau lưng hắn có một lỗ nhỏ, máu từ lỗ đen đó chảy ra nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng của hắn, vô cùng chói mắt.
Trong lúc đó, Tô Vãn cảm nhận được một điều đó là thế giới của cô sụp đổ rồi.
Một cảm giác chưa bao giờ cô có, đó là thứ cảm giác tuyệt vọng, ngột ngạt như có thứ gì thắt lấy cổ mình, gần như là không thể thở được.
“Người đâu! Cứu với!”
Cô vội ấn nút báo động của thang máy, đỡ hắn dựa vào một bên lan can, vừa gọi 120, kêu cấp cứu.
- ---oOo----
Ngày 1 chương nhé.
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân