Sau khi Tô Vãn nói xong, liền buông tay thả cô ta ra.
Nhưng đúng lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy từ bên ngoài vô, có hai cô gái từ ngoài đi vào.
Dương Tuyết Tuyết thoáng nghe tiếng động đó, vốn dĩ cô đang đứng yên tại chỗ, nhưng lại cố tình loạng choạng lui về sau hai bước, sau đó thế mà sợ hãi hét lên một tiếng, té ngã chật vật trên đất.
“Tuyết Tuyết!”
Một cô gái trong nhóm đó la lên rồi chạy đến đỡ cô, cô gái còn lại thì đi thẳng tới trước mặt Tô Vãn: “Cô là ai? Sao lại dám đến chỗ chúng tôi gây sự?”
“Đúng vậy, Tuyết Tuyết đắc tội gì với cô? Tại sao cô lại ra tay nặng như vậy với cô ấy?
Tô Vãn nhìn các cô gái, không nói một lời nào.
Dùng đầu gối cũng đoán được, hai cô gái kia, chính là hai người khác cùng sống ở ký túc xá này.
Đúng rồi, bởi vì Dương Tuyết Tuyết, ngày đầu tiên cô ta vào ký túc xá, thì đều đắc tội với tất cả bạn cùng phòng.
“Tôi không làm gì cả, là cô ấy tự ngã xuống.”
Nhìn hai người con gái hung hăng trước mặt, cô vô tội nhún vai.
“Cô nói dối, tôi vừa rõ ràng thấy cô đẩy Tuyết Tuyết.” Cô gái đỡ Dương Tuyết Tuyết lập tức lên tiếng phản bác lại cô.
“Cô muốn nghĩ sao thì tùy cô.” Tô Vãn nhún vai, vẫn không giải thích điều gì.
Nhưng cô đoán rằng, cho dù cô có giải thích, thì hai cô gái kia cũng không chịu lắng nghe.
Cô gái đứng bên cạnh hung hăng trừng mắt liếc Tô Vãn một cái, muốn nói điều gì đó, nhưng Dương Tuyết Tuyết đã chủ động đứng ra làm hòa: “Thôi bỏ đi, đây là mâu thuẫn cá nhân giữa tôi và cô ấy, các cậu đừng xen vào, sau này mọi người đều là bạn cùng phòng, sẽ phải sống cùng một mái nhà, cãi nhau rất khó coi.”
Cô gái này thật lợi hại, có thể đóng giả một người dịu dàng, yếu đuối bị hãm hại, sau đó thành công được người khác đồng cảm, rồi cố tình giả bộ đứng ra làm người giảng hòa.
Dù sao trong hoàn cảnh này, có hàng ngàn lỗi lầm, thì chỉ có Tô Vãn là người làm sai.
Tô Vãn khinh thường liếc cô ta một cái, chế giễu, vẫn không giải thích điều gì, quay đi thu dọn hành lý của cô.
“Cô đợi một chút, cô chính là Tô Vãn à, chẳng trách từ ban đầu đã thấy cô nhìn rất quen, thì ra cô chính là người thứ ba cướp chồng chưa cưới của người khác sau đó bị vợ chưa cưới đuổi đánh ở trên mạng!”
Cô gái ở bên cạnh cô bỗng nhiên nói ra một câu, lời nói rất chói tai, giọng điệu có phần giống như cảm thấy rất hả hê.
Tô Vãn dừng thu dọn đồ đạc, chau mày, chỉ cảm thấy lời nói của cô ta rất chói tai.
“Tôi cứ tưởng rằng cô cướp lấy Dĩ Trạch trong tay tôi xong thì sẽ dừng lại, cùng anh ấy vui vẻ ở bên nhau, nhưng không ngờ, cô vậy mà thông đồng với tên đàn ông lỗ mãng, lại còn làm cho vợ chưa cưới tìm đến nhà.”
Dương Tuyết Tuyết cười khinh bỉ, chọn đúng thời điểm, hung hăng đâm cô một nhát: “Tô Vãn, cô thật sự không thể thay đổi”
Gân xanh trên trán Tô Vãn hung hăng nổi lên, ánh mắt gần như đóng băng.
Trước kia, Tô San San nói cô là kẻ thứ ba, rồi bỗng nhiên đi đến sỉ nhục cô còn chưa tính, còn Dương Tuyết Tuyết này...
Cô ta lấy tư cách gì?
“Tuyết Tuyết, chuyện này là thế nào, cậu nói cô gái hèn hạ này còn cướp bạn trai của cậu sao?”
Ở bên này Tô Vãn còn chưa kịp lên tiếng, thì cô gái bên cạnh Dương Tuyết Tuyết đã tò mò hỏi thế, ngọn lửa của sự nhiều chuyện bừng lên hừng hực.
“Tôi không biết chi tiết cụ thể, chỉ biết trước kia cô ta có quen một người bạn trai, anh chàng đó có vẻ khá nghèo, không thể cho cô ta nở mày nở mặt và sự giàu có mà cô ta muốn, cho nên cô ta liền nhìn trúng bạn trai của tôi, nhân lúc tôi không phòng bị, cướp anh ấy đi.”
Dương Tuyết Tuyết cười lạnh một cái, ánh mắt đầy mỉa mai nhìn Tô Vãn.
____♡♡♡____
Bạch liên hoa: Bạch liên hoa nghĩa bóng ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội. Thường dùng để ca ngợi hoặc mỉa mai, trong truyện là mỉa mai nhé.
Editor: Crystal
Beta: Tiểu Nhân