Vốn dĩ các tay săn ảnh muốn lợi dụng độ hot gần đây của Tô Vãn để mang chuyện này tung ra, nói cô được phú nhị đại vô danh nào đó bao dưỡng, nhằm tăng tỷ lệ click bài.
Nhưng tin tức vừa mới nhen nhóm lên, bên kia, Giang Vân liền nhận được tin.
Cô thông qua quan hệ, đưa ra giá hai mươi vạn muốn mua đứt ảnh scandal của Tô Vãn và Diệp Vân Thâm.
Chỉ là tên paparazzzi cảm thấy giá này còn có thể tăng thêm, nên không đáp ứng ngay.
Do đó, chuyện này đã truyền tới tai Diệp Dục Sâm.
Diệp đại thiếu nhanh gọn thêm một con số 0, hai trăm vạn mua đứt bức ảnh.
Tất nhiên người đó vô cùng hài lòng.
Vì loại gà mới như Tô Vãn cũng không được tính là tiểu hoa đán gì nên cái giá bọn họ kiếm được không thể nhiều hơn.
Nhưng đồng thời Diệp Dục Sâm cũng yêu cầu bọn họ không được tung bất cứ tin tức nào có hại cho Tô Vãn, nếu không chỉ một giây sau sẽ cho bọn họ đóng cửa.
Hắn nói ra những lời này còn nghe hay không thì tùy bọn họ.
Với lại những người đó cũng không dám làm càn.
Vì một Tô Vãn mà đắc tội với tập đoàn Thịnh Hoàng, trừ phi họ chán sống rồi.
Việc kiện cáo này cũng tạm thời lắng xuống.
Vào buổi chiều, Diệp Dục Sâm sau gần một ngày biến mất tăm đã trở về, còn cố ý phân phó phòng bếp làm vài món ăn, nói buổi tối có khách qua.
Tô Vãn cẩn thận ở bên cạnh chờ, nhìn sắc mặt hắn không được tốt lắm và tất nhiên cô không dám tiến lên tìm xúi quẩy.
Nhưng bày bố như thế, giống như không phải chuyện nhỏ.
“Anh mời ai qua đây thế?” Cô đứng cách hắn ba mét, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Dục Sâm không lên tiếng, hoàn toàn làm lơ cô.
“Nếu không tiện nói, vậy tôi ra ngoài tránh đi một chút, chờ mọi người ăn xong... hoặc ngày mai trở về cũng được.”
Cô tưởng tên đáng ghét này tìm hồng nhan tri kỷ về nhà hẹn hồ, bóng đèn lớn như mình ở lại cũng chướng mắt thôi vì thế chủ động đưa ra yêu cầu tránh mặt, cho bọn họ có không gian riêng tư ở chung.
“Không cần.”
Cuối cùng Diệp Dục Sâm cũng chịu mở miệng, nhưng chỉ lạnh lùng bỏ lại mấy từ, quăng sang ánh mắt có vài phần ý vị, “Cô cũng biết người đó.”
Tô Vãn nhướng mày: “Ai?”
Diệp đại thiếu lấy một phần văn kiện bên cạnh tới, mở ra xem và tiếp tục làm lơ cô đi.
Tô Vãn có tý muốn phát điên rồi.
Chẳng mấy chốc, cô đã biết đáp án.
Chuông cửa bên ngoài vang lên.
Người hầu ra mở cửa, chào đón người vừa tới: “Nhị thiếu gia.”
Tô Vãn sững sờ rồi quay đầu ra nhìn.
Hóa ra là Diệp Vân Thâm.
“Tôi tới tìm anh hai, anh ấy có ở nhà không?” Diệp Vân Thâm cười cười, ánh mắt hướng vào trong phòng nhìn ngó.
“Dạ có.” Người hầu mời hắn vào nhà sau đó lui xuống.
Phòng khách chỉ còn dư lại Tô Vãn cùng hai anh em kia.
Không khí mười phần xấu hổ.
Ít nhất Tô Vãn cảm thấy không ổn tý nào, hai người đứng một người ngồi, Diệp Dục Sâm đang phê duyệt văn kiện, Diệp Vân Thâm thì đang nhìn hắn, ai cũng không nói, không khí đè nén tới nghẹt thở.
Cô cảm thấy cả người không được thoải mái, hô hấp có chút khó khăn.
Dự tính mở miệng nói gì đó để đánh tan bầu không khí xấu hổ trước mắt, nhưng miệng vừa hé ra lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Anh......”
Diệp Vân Thâm lên tiếng, lại nhìn nhìn Tô Vãn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là đem lời muốn nói nuốt trở về, đổi thành một câu thăm hỏi, “Anh tới khi nào thế?”
“Hôm qua.” Diệp Dục Sâm bình tĩnh đáp, buông văn kiện trên tay xuống rồi đứng lên, “Rửa tay đi rồi vào phòng ăn, ăn cơm.”
____♡♡♡____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân