Tô Vãn siết chặt tay.
Lý trí nói cô biết, hắn nói không sai, chỉ là đáy lòng lại cố tình có một tiếng nói, cứ một mực kêu gào không cam tâm.
Rõ ràng cô không làm sai gì cả, lại không biết vì sao phải chịu lửa giận của người khác, chịu khổ lớn như vậy, xíu nữa đã mất luôn cái mạng nhỏ. Thế mà kết quả chỉ có thể im lặng thôi sao?
Chỉ vì người ta có quyền thế?
“Muốn báo thù không?” Diệp Dục Sâm đột nhiên hỏi một câu.
Tô Vãn ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tôi có thể giúp em, cũng chỉ tôi mới có thể giúp em.” Hắn còn nói.
Tô Vãn không hề hoài nghi năng lực của hắn, nhưng đi theo hắn lâu như thế rồi, cô cũng hiểu phần nào tính của hắn.
Miễn là hắn giúp bạn làm việc, thì nhất định có ý đồ khác.
“Nói đi, điều kiện là gì?”
“Bổn thiếu gia luôn luôn chỉ giúp cho người phụ nữ của mình.”
Tô Vãn: “...”
“Thế nên nếu tôi không cần anh giúp, thì anh có thể buông tha cho tôi à?” Cô thử hỏi, trong ánh mắt ngập tràn mong đợi.
“Tôi sẽ học theo bọn họ, tìm chỗ nào đó bán em đi, thử xem lần này ai có thể cứu em được.” Hắn liếc mắt nhìn cô, cười lạnh.
“...”
Cô ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn bầu trời.
“Tôi nhớ em có nói qua, em có ông ngoại và ông ấy vẫn còn sống trên đời đúng không?”
Dường như hắn chỉ thuận miệng hỏi, Tô Vãn lại trở nên cảnh giác: “Không có việc gì thì anh hỏi tôi chuyện này làm gì? Ông ngoại của tôi nhiều năm trước đã rời khỏi nước rồi, tôi cũng không biết ông ấy đang ở đâu.”
“Không sao, tôi đã giúp em tìm được người rồi.” Diệp Dục Sâm cười đưa quả cam đã lột xong cho cô: “Nếu em lại đối nghịch với tôi, tôi chỉ có thể tìm ông ấy tâm sự thôi.”
“Anh là đồ khốn nạn!”
Mặt Tô Vãn xanh hết cả lên: “Ông ngoại của tôi là vô tội, ông ấy lớn tuổi vậy rồi, nếu anh dám làm gì với ông, tôi sẽ kéo anh chết chung với tôi.”
“Vậy phải xem biểu hiện của em, an toàn và niềm vui của ông ấy đều nằm trong tay em.”
Diệp Dục Sâm mỉm cười đứng dậy, đi ra phòng bệnh, để lại một mình Tô Vãn trong phòng đang nghiến chặt răng.
“Anh...” Diệp Vân Thâm nhìn thấy hắn đi ra, lên tiếng gọi hắn.
“Cậu về đi, nơi này không có chuyện của cậu.” Thái độ Diệp Dục Sâm lãnh đạm, không có cảm xúc gì đặc biệt.
“Anh hai, em...”
“Vân Thâm, lần này cậu súyt nữa hại chết em ấy.” Diệp Dục Sâm cắt ngang lời cậu nói, giọng điệu bỗng nghiêm túc hẳn: “Nếu không phải cậu mang em ấy về khoe thì em ấy cũng sẽ không bị Trình gia ghi hận.”
“Thực xin lỗi.”
Diệp Vân Thâm giải thích, chuyện của Trình Thông cậu cũng đã nghe nói.
Là do cậu không lo lắng chu toàn, không nghĩ rằng Tô Vãn sẽ gặp Trình Vũ Lâm ở tình hưống như vậy, càng không nghĩ tới Trình gia lại ngoan độc đến thế, vì diệt trừ chướng ngại vật mà đã muốn hủy hoại một cô gái vô tội.
“Anh, anh với Tô Vãn...”
Cậu muốn nói lại thôi, Diệp Dục Sâm tự nhiên biết cậu muốn nói gì: “Như những gì cậu thấy, lần này tôi thật sự nghiêm túc, tôi sẽ không tặng em ấy cho bất kì kẻ nào.”
“Nhưng mà anh đã có Susan.”
“Chuyện của người lớn, cậu không cần lo.” Người nào đó cậy mình già mà lên mặt: “Nhớ kĩ, thân phận của cậu không giống người bình thường, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người bên cạnh gặp nguy hiểm, nếu không muốn chuyện hôm nay lặp lại thì đừng mang em ấy ra ngoài rêu rao.”
“Dạ, em biết rồi.” Diệp Vân Thâm ủ rũ: “Em muốn vào xem cô ấy.”
“Vào đi.” Diệp Dục Sâm không phản đối, đi vòng qua người cậu: “Tôi đi làm thủ tục xuất viện.”
_____♡♡♡____
Editor: crystal
Beta: Tiểu Nhân