Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 20: Chương 20: Hắn cứ như vậy nhận người?




Editor: Alissa

Tô Vãn rùng mình, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh: Buông ra, nếu không thì tôi hét lên đó.

Diệp Dục Sâm mỉm cười vẻ tà mị lại nguy hiểm.

Giây tiếp theo, hắn cúi đầu hôn lên môi cô, chặn lời cầu cứu còn chưa kịp nói ra khỏi miệng trở về.

Tô Vãn: ...

Thật lâu sau hắn mới buông tha thì cô đã sắp thở không nổi nữa rồi, ngón tay thon dài của hắn miết đôi môi cô đã bị gặm đến sưng đỏ, biểu tình trên khuôn mặt khó đoán: Người đàn ông vừa rồi cùng em có quan hệ gì?

Người đàn ông nào? Tô Vãn vừa thở hổn hển vừa hỏi lại.

Diệp Dục Sâm lạnh lùng liết mắt nhìn cô một cái, không nói một lời, duỗi tay thò vào váy cô kéo quần lót cô xuống.

Ngay khi anh ta chuẩn bị có hành động tiếp theo, bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa: Thiếu gia, Cố lão gia tử tìm ngài.

Bên trong cánh cửa, hắn ngừng lại.

Diệp Dục Sâm muốn cười nhưng không cười mà nhìn chằm chằm vào mắt Tô Vãn, buông tay thả nàng ra.

Tô Vãn vội vàng sửa sang quần áo trên người, che lại váy cảnh giác mà trừng hắn: Anh đi ra ngoài trước đi, tôi sửa soạn lại một chút, chốt lát lại ra.

Như vậy liền không muốn cùng tôi xuất hiện trước mặt người khác sao?

Diệp Dục Sâm nâng cằm cô lên: Em đang sợ cái gì?

Tô Vãn né tránh: Không phải sợ, chỉ là nghĩ không cần thiết gây ra phiền phức.

Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn một hồi lâu, mới lạnh lùng mà hừ ra một tiếng: Sau khi tiệc tối kết thúc, đứng bên ngoài cửa chờ tôi.

Tô Vãn mấp máy môi không lên tiếng.

Hắn trực tiếp làm lơ sự không tình nguyện của cô, giơ tay xoa xoa đầu cô, môi mỏng nhẹ cong: Lễ phục thật xinh đẹp.

Tô Vãn theo bản năng mà cúi đầu mắt nhìn xuống.

Quần áo này, hình như là hắn chọn...

Anh ta có biết xấu hổ không vậy?

Diệp Dục Sâm cười bước ra khỏi cửa, Tô Vãn xoay người quay mặt về phía gương trang điểm.

Năm phút sau, cô ước tính anh ta đã đi xa, giả vờ không có chuyện gì xảy ra và nâng người đi khỏi.

Ở chỗ này gặp Diệp Dục Sâm khiến cô quá bất ngờ, từ WC đi ra cô vẫn luôn suy nghĩ miên man, chính mình tốt hơn nên nhanh chạy khỏi nơi này, trước khi tên kia lại đến bắt, cô liền trước một bước rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng mà...

Cách đó hữu ích sao?

Xem bộ dạng hắn bình tĩnh, hắn có phải hay không biết thân phận của cô rồi?

Cùng hắn gây thù chuốt oán, cô thực sự có cơ hội thắng nổi sao?

Vị tiểu thư này, chúng ta có phải đã từng gặp qua ở đâu rồi?

Trong khi cô đang thất thần bỗng một giọng nam khàn khàn đột nhiên xuất hiện bên tai cô.

Tô Vãn quay lại nhìn về phía sau thấy một người đàn ông béo ngậy đang nhìn mình với ý chí xấu xa.

Cô khẳng định chưa gặp qua hắn, cô lờ đi lười trả lời hắn muốn rời đi.

Nhưng tức khắc người đàn ông đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, kéo cô thật mạnh: Đừng nghĩ rằng xem như không quen tôi là không có chuyện gì nữa, tiểu tình nhân, cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi.

Tôi không biết anh đang nói gì, buông tay, nếu không tôi không khách khí với anh đâu.

Tô Vãn tức giận hét lớn, cố gắng giằng tay mình ra khỏi hắn.

Nhưng đối phương cũng không chịu bỏ qua, tăng thêm lực đạo trong tay, càng nắm càng chặt hơn: Em đối với tôi không khách khí? Nói ngược đi? Hẳn là tôi đối với em không khách khí mới đúng, tiện nhân này, hại tôi tổn thất hơn một trăm triệu, đi, cùng tôi đi đến đồn cảnh sát!

Giọng anh ta rất lớn, xé rách chửi vậy liền kinh động đến mọi người trong đại sảnh yến tiệc, mọi người tò mò quay đầu về phía bên này xem xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.