Phía Diệp đại thiếu nghĩ rằng cô chưa dứt tình với Cố Dĩ Trạch, cho nên đối phương người ta vừa có ý quay đầu lại thì cô liền nóng lòng bước tới, một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng nhất quyết quăng hắn sang một bên nhào vào lòng hôn phu cũ.
Tô Vãn cắn môi, rất muốn nói thẳng ra nhưng sợ một câu lỡ lời của mình sẽ liên lụy tới Cố Dĩ Trạch.
Nếu người này mất trí thật, vì những lời nói giận dỗi của cô mà phá hoại Cố gia, cô sẽ mang tội mất.
Tôi không muốn tái hợp với hắn. Cô mím môi, Tôi chỉ nghĩ không muốn tiếp tục với anh.
Hắn cười: Tô Vãn bé nhỏ, em biết chuyện gì xảy ra nếu chọc giận tôi không?
Cô cắn răng không đáp trả.
Đại thiếu Diệp lại cười: Lúc trước tôi có thể đưa em vào trại giam, bây giờ cũng có thể đưa vào trở lại, em muốn thử không?
...
Cô vẫn một mực không nói, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ và lờ hắn đi.
Cô bị bắt trở về nhà, nhưng vừa vào cửa cô phớt lờ đi mọi người và bắt đầu hình thức chiến tranh lạnh.
Không bao lâu sau, Phó Đình Thâm bị Tần Thư kéo về đây, tới để xem vết thương Diệp Dục Sâm ra sao.
Tô Vãn giờ mới biết thì ra miệng vết thương do lúc hai người giằng co đã bị kéo rách.
Băng vải trắng bị máu chảy ra nhuộm hồng cả, thậm chí lớp bên trong còn dính vào miệng vết thương, trông hơi đáng sợ.
Phó Đình Thâm dùng kéo tận lực cắt bỏ, sau đó dùng cồn chậm rãi rửa sạch nó.
Diệp Dục Sâm hơi nhíu mày.
Tô Vãn ở bên cạnh nhìn hắn, hờ hững.
Chẳng mấy chốc, miếng gạc dính vào miệng vết thương được lấy ra, miệng vết thương đã kết vảy giờ lại hé mở, lộ ra máu huyết đỏ tươi.
Cũng may vết thương bị rách không lớn lắm, nên hậu quả để lại không quá nghiêm trọng.
Theo lời bác sĩ Phó thì hắn tạm thời chưa chết được.
Tô Vãn lạnh lùng liếc mắt nhìn tới miệng vết thương ghê người đó, lại lập tức quay mặt đi chỗ khác, xem như không có gì.
Không phải đỡ thương cho cô, cô làm gì cần phải đau lòng chứ?
Sao anh cũng ở đây? Cô hỏi Phó Đình Thâm.
Tôi cũng không có biện pháp, tại người nào đó bảo phong thủy thành phố A dưỡng bệnh tốt, phải về bên này dưỡng mới chịu, một bác sĩ phụ trách như tôi chỉ có thể nghe theo, đúng không? Bác sĩ Phó thở dài, trên mặt viết rõ từ bất đắc dĩ.
Tô Vãn cụp mắt xuống.
Tôi thấy phong thủy này không có dưỡng người, ngược lại làm người thương thế thêm nặng, viên đạn đâm thủng ngực không phải việc nhỏ, nếu không muốn để lại bất kì di chứng nào thì vài ngày tới nên tịnh dưỡng kỹ, không được vận động mạnh, tốt nhất đừng làm ra chuyện xấu.
Hai câu cuối của anh rõ ràng muốn nhấn mạnh, nói xong không quên dùng ánh mắt ngó về phía Tô Vãn, cho thấy rõ ý của anh.
Tuy nhiên hai người kia coi như không nghe thấy.
Sau đó thì... không còn sau đó.
Không ai nói nữa, Phó Đình Thâm xử lý xong miệng vết thương cũng rời đi ngay, để lại hai oan gia mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Đại khái được 10 phút trầm mặc thì Diệp đại thiếu đập đập vị trí trống bên cạnh: Lên đây, ngủ.
Tô Vãn không thèm quan tâm lời hắn, cầm lấy gối đi ra ngoài, dùng hành động thực tế chứng minh chị đây dù có ngủ sô pha cũng không muốn ngủ cạnh tên khốn như anh.
Em muốn tôi cõng em trên giường mới bằng lòng nghe lời sao? Hắn tự tay giữ chặt cô, con ngươi đen láy nổi lên gió lốc cuồn cuộn, dễ nhận thấy không phải đang nói đùa với cô.
Tô Vãn im lặng.
Một lúc sau, cô đem gối đầu đặt lại rồi nằm xuống, tắt đèn, từ đầu đến cuối cùng không nói một lời nào với anh.
Diệp Dục Sâm đen mặt, nó còn đen hơn bóng đêm ngoài trời.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hôm sau, Tô Vãn đúng giờ rời khỏi giường, về sau muốn ra cửa thì bị bảo vệ chặn lại, nói thiếu gia không cho ngài ra ngoài.
______♡♡♡______
Editor: Alissa
Cập nhật 29.6.2020 tại VNO.