Cái này chính là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết mà mọi người nói đến à.
“Tô tiểu thư, thật trùng hợp, không nghĩ đến ở nơi này lại gặp được cô.”
Dương Tuyết Tuyết vừa mỉm cười vừa bước đến chỗ cô, Tô Vãn chỉ cười ha ha hai tiếng chứ thật sự cô không biết nên nói gì nữa.
Cô lạnh lùng không phản ứng, nụ cười trên môi Dương Tuyết Tuyết nhịn không được mà cứng đơ treo trên khuôn mặt.
“Sự việc của cô cùng Dĩ Trạch, anh ấy cũng đã giải thích với tôi.” Dương Tuyết Tuyết đi lại gần Tô Vãn, “Dĩ Trạch nói với tôi, cô và anh ấy chỉ là hôn ước giả, qua một thời gian nữa hai người sẽ chia tay, không còn liên quan đến nhau.”
“Anh ta không nói với cô rằng người nói chia tay trước là tôi sao?” Tô Vãn cười lạnh liếc Dương Tuyết Tuyết, “Cô có tin hay không, chỉ cần tôi nói một chút, hôn ước giả này ngây lập tức biến thành hôn ước thật hay không.”
Dương Tuyết Tuyết sắc mặt nhất thời thay đổi.
“Cho nên, đừng ở trước mặt tôi mà diễu võ dương oai, tuy rằng tôi chướng mắt Cố Dĩ Trạch, nhưng cũng không ngại cá chết lưới rách một lần, Dương tiểu thư, cô có thể thử xem một chút.” Tô Vãn cười đầy ngọt ngào nói.
Dương Tuyết Tuyết tức giận, xoay người bỏ đi.
Không bao lâu, đạo diễn kêu mọi người qua diễn thử một đoạn phim ngắn, để đạo diễn đánh giá.
Tô Vãn xuất hiện ở đoạn cuối cùng khi sau khi vào lãnh cung, cô đóng vai ác nữ không muốn bị ban chết, nhân vật nữ chính xuất hiện vài kết thúc phim.
Tô Vãn đọc xong kịch bản cả người đều không tốt. Dựa theo cốt truyện, cô không ngừng quỳ trước mặt Dương Tuyết Tuyết, đã thế còn bị Dương Tuyết Tuyết tát...”
Moẹ.
Cái này là ông trời đang trêu cô đây mà?
“Nói cô đấy, còn ngẩn ra đó làm cái gì? Không thấy nữ chủ đã đã vào chỗ rồi sao? Còn không mau chạy nhanh qua diễn? Cô còn có muốn diễn nữa không đấy?”
Đạo diễn này cái tính cũng thật nóng, nói hai câu thấy Tô Vãn còn thất thần, thì ngay lập tức mắng ầm lên.
Tô Vãn vội vàng lên tiếng rồi chạy vào chỗ. Cô quỳ xuống, cúi đầu, giây tiếp theo cô ngước mặt lên nhìn về phía Dương Tuyết Tuyết, lúc đó ánh mắt của cô đã nhuộm một màu đỏ của máu kèm theo hận ý không thể phai.
......
“Tại sao lại là ngươi? Hoàng Thượng đâu? Ta muốn gặp Hoàng Thượng.”
“Hoàng Thượng không muốn gặp ngươi, bổn cung cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói, là ai ra lệnh cho ngươi đến hạ độc bổn cung?” Dương Tuyết Tuyết lạnh nhạt nói.
“Không có ai ra lệnh cho ta, chính ta hạ độc ngươi, ta muốn ngươi phải chết, cùng với nhi tử của ngươi, ta thành quỷ cũng không tha cho nó.”
Nghe đến đây, Dương Tuyết Tuyết lạnh lùng trừng mắt, vương tay hướng mặt cô mà đánh.
Tuy chỉ là diễn kịch, nhưng người phụ nữ này lại cố ý đánh thật mạnh, móng tay của Dương Tuyết Tuyết vừa dài lại vừa nhọn, một cái tát này thành công in trên mặt Tô Vãn năm dấu tay đỏ rõ ràng thêm vào là vài vết xước.
......
“Hỗn xược, ngươi chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi.”
Đạo diễn hình như không có chú ý đến chi tiết đánh người quá đáng này, chỉ cảm thấy cảnh diễn này của Tô Vãn làm hắn rất hài lòng.
Đặc biệt là cảnh trước khi chết cô đã khắc hoạ được sự tuyệt vọng trong đôi mắt cùng sự tức giận. Nếu so sánh cô và Dương Tuyết Tuyết, thì Dương Tuyết Tuyết tuy rằng diễn xuất không tệ nhưng lại làm người xem cảm thấy không có gì đặc sắc.
Vì thế đạo diễn dứt khoát trực tiếp quyết định chọn Tô Vãn.
Tô Vãn lúc này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Dương Tuyết Tuyết.
Cô có chín mươi phần trăm xác định là Dương Tuyết Tuyết cố ý đánh mạnh như thế.
“Thật xin lỗi, tôi không có cố ý, đều do tôi bất cẩn...”
Dương Tuyết Tuyết vội vàng chạy đến xin lỗi với thái độ chân thành làm người khác không biết là thật hay giả, nhìn không ra nữa điểm sai xót.
Tô Vãn cười lạnh, tiếp theo là một cái tát đi qua. Cái tát đến quá bất ngờ, Dương Tuyết Tuyết không kịp chuẩn bị thì đã ăn trọn cái tát của Tô Vãn.
Dương Tuyết Tuyến ôm mặt, hết sức kinh ngạc nhìn Tô Vãn: “Tô tiểu thư, cô...”
“Không phục sao?” Tô Vãn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Tuyết Tuyết, sắc mặt đột nhiên lạnh lại nói: “Nghẹn rồi à!”