“Nhắc tới làm bạn gái của anh, tôi thật sự muốn hỏi một chút, đây không phải có nghĩa là sau này tôi có thể từ chối không nói chuyện, thấy không thích hợp tôi cũng có quyền chia tay?”
Tô Vãn ngẩng đầu, dùng đôi mắt to trong suốt nhìn hắn, trong mắt tràn ngập mong đợi.
Diệp Dục Sâm dùng khóe mắt liếc cô, giữa mũi hừ một tiếng đơn điệu: “Em nghĩ thật đẹp.”
Mặt Tô Vãn lập tức đen lại, cắn chặt răng.
“Bỏ đi, tôi lười nói chuyện đạo lý với anh, dù sao nói gì cũng không thông được.”
Cô há miệng không nói gì, cam chịu ngã lên giường, không chút sức lực nằm đó.
Diệp Dục Sâm nhìn cô ngẩng đầu thở dài, mắt lóe chút ánh sáng, bỗng nhiên nghiêng người áp xuống, đặt cô dưới thân mình: “Tôi nói này, không phải em nên làm nghĩa vụ của bạn gái à?”
“Nghĩa vụ gì?”
“Sinh con cho tôi.”
“Từ khi nào sinh con đã trở thành nghĩa vụ của bạn gái?” Tô Vãn quay người xem thường: “Tôi không hề nói muốn gả cho anh, sinh con cái gì chứ?”
“Thế thì thỏa mãn bạn trai mình cũng là nghĩa vụ của em mà?” Diệp Dục Sâm cười, cố ý như có như không cọ lên người cô: “Đều là người yêu của nhau, chuyện này không thể để tôi tự mình giải quyết chứ?”
“Anh đeo bao đi.” Cô nhắm mắt lại, giãy dụa trước khi chết.
“Tôi không thích mấy thứ đồ đó.” Diệp Dục Sâm kháng nghị, đủ kiểu không tình nguyện.
“Vậy anh tự đi giải quyết đi, tôi mặc kệ.” Cô lạnh lùng quay mặt qua một bên, khăng khăng từ chối yêu cầu vô lý này.
Diệp đại thiếu nghiêm mặt trừng cô, Tô Vãn không hề sợ hãi trừng lại: “Anh tốt nhất đừng có ép tôi, nếu anh dám dùng sức mạnh với tôi, tôi sẽ thực sự trở mặt đó.”
Khoảng nửa phút sau, Diệp Dục Sâm bại trận, nằm xuống cạnh cô, vẻ mặt hết sức khinh thường: “Có gì đâu mà già mồm cãi láo chứ, có phải chưa từng làm đâu, nói không chừng lần trước đã có rồi.”
“Không có khả năng.”
Cô lập tức phản bác: “Tôi tính rồi, lần trước đúng lúc ngay kì an toàn.”
Diệp Dục Sâm giận.
Mình thật vất vả mới thành công gieo một lần vậy mà lại không đúng thời điểm, mệt lần trước hắn ra sức như vậy.
“Được, bổn thiếu gia cho người mua bao cao su, xem tối nay em còn có thể nói cái gì.”
Hắn thỏa hiệp nói một câu, đứng lên khỏi người cô nhưng khi chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nhếch môi lên, cười đến hắc ám.
Không phải chỉ là đeo bao thôi sao, cùng lắm thì hắn đâm lủng nó trước khi xài thôi.
Nhất định sẽ làm cho cô nhanh chóng hoài thai.
Tô Vãn nằm trên giường giả thi thể, vờ như không nghe thấy hắn nói gì.
Diệp Dục Sâm cầm lấy bó hoa hồng mới bị cô ném xuống, ném lại cho cô: “Lần đầu tiên bổn thiếu gia tặng hoa cho phụ nữ, giữ kĩ cho anh, ném đi nữa ông đây liền làm em.”
“...”
Mắt cô dừng trên bó hoa hồng đỏ au ở trên ngực mình, mũi nhỏ cau lại, vô cùng ghét bỏ: “Đóa hoa bị anh ném hư rồi, trụi lủi, xấu muốn chết.”
Diệp Dục Sâm →_→.
Rốt cuộc là ai làm, vừa ăn cướp vừa la làng, có mặt mũi không?
Hắn hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang đi.
Tô Vãn tiếp tục làm bộ không phát hiện, mãi cho đến khi bóng dáng người nào đó biến mất khỏi phòng, cô mới xoay người đứng dậy, giơ tay cầm lấy hai bó hoa bị ném ở bên cạnh, chuẩn bị tìm bình hoa để cắm lên.
Khi cô xuống lầu thì phát hiện Diệp Vân Thâm vẫn còn dưới lầu.
Cô nhướng mày: “Sao anh còn chưa đi?”
“Anh hai giữ tôi lại ăn cơm chiều.” Diệp Vân Thâm nói vô cùng vô tội, nghiêng đầu nhìn về phía sau: “Đúng không anh?”
____♡♡♡___
Editor: Crystal
Beta: Tiểu Nhân