Editor: Alissa.
Trời đã tối Tô Vãn mới trở về nhà lại nhìn thấy Tô Như Nguyệt mặc váy đuôi cá màu tím nhạt, đứng ở sảnh dưới lầu.
Không quá lâu, Tô Kiến Nam và Lâm Mỹ Lan cũng xuống cầu thang, họ mặc quần áo rất đẹp, họ đã sẵn sàng để ra ngoài.
Lông mày của Tô Vãn cứng lại.
Cô cảm thấy chính mình hình như đã bỏ lỡ một chuyện gì đó.
Biểu cảm của Tô Kiến Nam thậm chí còn ngạc nhiên hơn cô, trực tiếp thốt lên: “Làm thế nào ăn mặc như thế này, Cô Dĩ Trạch không cùng con ở bên nhau sao?”
“Ý bố là gì?” chân mày cô nhíu càng chặc.
“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của Cố lão gia, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng đi mừng thọ Cố lão gia tử, như thế nào, chị lại tôi không biết?”
Tô Như Nguyệt nhìn cô với sự hả hê sung sướng khi người gặp hoạ, cô ta rõ ràng không thể chờ đợi để xem kịch hay ngay, nhưng vẫn cố phải giả vờ là một người tốt. “Dĩ Trạch ca ca cũng đúng thật là, một điều quan trọng như vậy, tại sao lại không nói với chị?”
Thần sắc Tô Vãn chuyển lạnh ngay lập tức.
Sinh nhật lần thứ 70 của Cố lão gia, trong trí nhớ của cô hình như từng xảy ra, đó là chuyện của kiếp trước, thời gian trôi qua đã lâu cô hiện tại chỉ là không nhớ rõ ngày.
Lâm Mỹ Lan và Tô Như Nguyệt hẳn đã nhớ rõ, nhưng sáng nay thời điểm cô ra cửa họ không hề đề cập đến sinh thần 70 của Cố lão đây, đây rõ ràng là có tâm cơ với cô.
Tô Kiến Nam nóng nảy, liên tục thúc giục: “Được rồi, đừng nói gì nữa, nhanh lên thay quần áo, thời gian không sớm nữa hôm nay không thể đến muộn được!”
Tô Vãn lạnh lùng nhìn sự kiêu ngạo của Tô Như Nguyệt, cuối cùng một lời cũng không nói đi vòng qua bọn họ lên lầu.
Đi lên lầu và bật tủ quần áo ra, cuối cùng cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô không có một cái váy nào ra hồn để đi dự tiệc.
Quần áo trong tủ khá nhiều, nhưng hầu hết chúng trước đây đều được Lâm Mỹ Lan chọn, nó trông rất sang trọng nhưng không phù hợp độ tuổi của cô, hều hết các màu đều già dặn, tạo cảm giác nhợt nhạt.
Nếu cô thực sự chọn ra một chiếc và mặc nó sau đó đến đứng bên cạnh Tô Như Nguyệt thì chẳng phải làm nền cho ả ta sao, vừa khéo léo giúp cho Tô Như Nguyệt tôn lên vẻ tươi mát và thoát tục.
Bữa tiệc sinh nhật của Cố lão gia đến dự toàn những người nổi tiếng về chính trị và kinh doanh, Lâm Mỹ Lan muốn con gái bước lên đỉnh cao mà tốn không ít tâm cơ.
Cô ở trên nửa ngày vẫn không có động tỉnh, nhưng những người phía dưới không thể chờ đợi, gọi Tô Như Nguyệt lên gọi: “Chị, chị có khoẻ đó không? Mọi người đang đợi, mọi người sẽ trễ mất nếu bây giờ còn không đi.”
Tô Vãn đi đến cửa phòng, nhưng không mở cửa: “Hôm nay tôi không thoải mái, tôi sẽ không đi ra ngoài, mọi người đi đi, chơi vui vẻ.”
Bên ngoài yên tĩnh hồi lâu.
Tô Như Nguyệt không mong nhận được câu trả lời như vậy, sau một lúc, cô ta quay lại và đi xuống cầu lầu.
Ít phút sau, Tô Vãn liền nghe tiếng động cơ ô tô truyền dưới lầu, đi đến cửa sổ sát mặt đất kéo rèm nhìn, cười khẩy.
Ở kiếp trước đúng hôm nay, cô cũng như thế này nhìn họ rời đi, sau hôm đó liền nghe được tin tức Cố gia từ hôn.
Vì chuyện ở quán bar mà thân bại danh liệt, Tô Kiến Nam nói cô hổ thẹn không đến liền mang theo Tô Như Nguyệt đi, đem cô vứt ở nhà.
Thật lâu đến sau này cô mới biết hoá ra khi Tô Như Nguyệt đến Cố gia đã gây ấn tượng tốt với dì Cố.