Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 40: Chương 40: Tô Như Nguyệt nhục mặt




“Việc hôm nay chúng tôi đã làm phiền Diệp tổng rồi.”

Mắt thấy Diệp Dục Sâm lộ ra sắc mặt không vui, Cố Dĩ Trạch đi tới hoà giải, “Nơi này cũng không còn chuyện gì quan trọng, không bằng tôi đưa Diệp tổng về.”

“Không vội.” Diệp Dục Sâm nói, “Nếu đã tới rồi, tôi muốn xem xem sự tình rõ ràng rồi hẳn đi.”

Mọi người im lặng.

Diệp Dục Sâm không nghĩ sẽ bỏ, tất nhiên không ai dám đuổi hắn đi.

Nhưng Tô Vãn và Lâm Mỹ Lan bên nào cũng không nhượng bộ nhau, không muốn xuống trước, đến hiện tại cũng chưa kết thúc.

Đại thiếu gia cứ thế đợi, giống như cũng không phải chuyện gì lớn lau.

“Nếu nói không kết thúc được thì tìm cảnh sát tới xử lý.” Diệp Dục Sâm đảo mắt lạnh lùng qua vợ chồng Tô gia, lại nhìn về phía quản lý, “Đi báo đi.”

“Vâng.”

Quản lý vội vàng đáp một câu rồi xoay người rời đi, Lâm Mỹ Lan đột nhiên hét lên một tiếng, đem hắn cảng lại: “Không được báo, chuyện này nếu truyền ra, mặc kệ kết quả như thế nào nhưng danh dự của Như Nguyệt sẽ thành rác rưởi mất, nó chỉ là một đứa con gái, Kiến Nam, ông nói một câu đi, con gái sau này còn phải gả ra ngoài, tuyệt đối không được làm lớn chuyện.”

Tô Vãn cười lạnh: “Dì, lời này của dì con có chút không hiểu nổi, vừa rồi làm nháo lên đồi lấy lại danh dự cho con gái dì, hiện tại lại ngăn cảng không chịu cho điều tra cũng là dì, như vậy quá lật lọng rồi, không phải dì chột dạ, sợ cảnh sát điều tra ra cái gì á?”

Lâm Mỹ Lan đúng là có chút chột dạ.

Người khác thì không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô lại rõ ràng hơn ai hết, Tô Như Nguyệt cùng Từ Thụy gian díu không tìm được chứng cứ nào, nhưng nếu cảnh sát đào ra được thì bọn họ so với hiện tại càng khó chối.

Nhưng bà ta không chịu thừa nhận vì thế bắt đầu tìm người cầu cứu: “Kiến Nam...”

“Câm miệng hết cho tôi, sự việc nháo thành vậy rồi còn chưa đủ mất mặt?”

Tô Kiến Nam quát lớn một câu, vừa dứt lời, Từ Thụy cũng đổi xong quần áo từ trong phòng đi ra.

“Mày là một tên cặn bã!”

Tô Kiếm Nam nhìn thấy hắn liền bộc phát giận dữ, xông tới muốn cùng hắn tính sổ vì dám khi dễ con gái ông.

Nhưng hắn chỉ nhướng mày lên, lùi về sau hai bước, cà lơ phất phơ với dáng vẻ lưu manh: “Tôi nói bác Tô, chuyện này bác cũng đừng trách tôi, hết thảy đều là chủ ý con gái ngài, cô ta chủ động tìm tôi, hai người chúng tôi đều là cô ta kêu tới.”

“Hửm?” Tô Vãn khẽ nhướng mày, mắt cố ý lướt tới chỗ Lâm Mỹ Lan, “Thật phiền toái mà có thể rõ ràng chút không, con gái nào?”

“Em cô, Tô Như Nguyệt.” Từ Thụy than một tiếng, “Cô ta kêu tôi bắt cóc cô, sau đó cố ý làm bộ thất thân, cảnh sát mà hỏi tới liền nói là cô sắp đặt, vì cô ghen ghét cô ta ưu tú hơn nên đẩy cô ta vào chỗ chết, đến lúc đó cô bị bắt vào tù, cô ta có thể thuận lý thành công đoạt vị chồng chưa cưới của cô đi.”

Khi hắn nói tới ba từ chồng chưa cưới còn cố tình hướng Cố Dĩ Trạch thoáng nhìn qua, biểu tình kia hết sức ý vị.

Cố Dĩ Trạch sắc mặt có chút khó coi.

“Nói vậy, tôi vận may tốt tránh được một kiếp rồi?” Tô Vãn nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

“Vớ vẩn!” Lâm Mỹ Lan mắng giận dữ ngắt lời cô, “Tôi nghĩ các người đang cố ý thông đồng để bẫy Như Nguyệt, như mày nói, con bé hiện đang là con tin, làm sao có thể...”

“Vốn là vậy, nhưng phải biết bắt cóc là một tội ác lớn, tôi không nghĩ nhào vô vũng nước đục này, Tô Như Nguyệt lại không chịu buông tha, biết tôi tham luyến sắc đẹp, cố tình cởi làm tôi ngủ với cổ, tuy lúc đầu tôi không tính đáp ứng cổ nhưng mà bác Tô, bác cũng là đàn ông, nên biết thịt tươi đưa tới bên miệng rồi đây còn lý do nào lại đẩy ra?”

- --------o0o--------

Editor: Alissa.

Cập nhật ngày 29/10/2019 tại Việt Nam Overnight.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.