Editor: Alissa.
Tại thời điểm khi cảnh sát xông tới Tô Vãn đang cầm một con dao dính máu trên tay.
Cách đó không xa, đập vào mắt cô có một người phụ nữ cả người đầy máu và không còn hơi thở.
Người chết gọi là Dương Tuyết Tuyết là người dang díu với vị hôn phu của cô, hôm nay cô tới đây chính là để tìm tiểu tam tính sổ.
Nhưng khi vừa đến nơi đó cô đã bị đánh gục từ phía sau và sau khi tỉnh dậy cô thấy Dương Tuyết Tuyết đã chết trước mặt mình.
Con dao xem là hung khí lại ở trong tay cô.
Tô Vãn nhìn tay của mình đầy máu, cô vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cú sốc thì cảnh sát đã đè cô xuống đất mang chiếc còng lạnh buốt vào tay cô.
Đó không phải những gì tôi đã làm, tôi không có giết người!
Cô ra sức giãy giụa, không ngừng nói không phải nhưng bất luận nói thế nào cũng không thuyết phục hai người cảnh sát
Chỉ có cô cùng người đã chết trong căn phòng này, cửa ra vào và cửa sổ cũng bị khóa, căn bản không ai khác có thể bước vào.
Sau khi cảnh sát điều tra ngắn gọn hiện trường, liền đem cô trở thành nghi phạm mang về điều tra.
Cố Dĩ Trạch vội vàng chạy tới, vừa vặn cùng cô đối mặt.
Hắn vừa nhìn thấy cô, đôi mắt liền đỏ hoe, mang theo sự căm ghét điên cuồng: Tô Vãn, cô đã hại chết con của Tuyết còn chưa đủ, tại sao còn dồn cô ấy vào đường chết?
Tiểu tình nhân của anh không phải là tôi giết, khi tôi đến nơi, cô ấy đã..
Tô Vãn muốn giải thích, nhưng bên kia không cho cô cơ hội.
Bốp!
Cố Dĩ Trạch tức giận chạy tới và tát vào mặt cô, nếu cảnh sát không đến để tách hai người, thì một cú tát khác của anh ta chung quy cũng rơi trên mặt cô.
Một bên má của Tô Vãn bắt đầu sưng lên, nhìn qua vô cùng chật vật.
Chịu đựng đau đớn nóng rát trên khuôn mặt, cô thờ ơ nhìn anh: Cố Dĩ Trạch, điều cuối cùng tôi hối hận nhất trong đời, chính là có mắt không tròng mà coi trọng anh, lãnh phí mấy năm thanh xuân của mình
Sự thù hận trong mắt Cố Dĩ Trạch càng thêm nặng nề.
Cảnh sát không cho cơ hội hai người ôn chuyện, nhanh chóng đưa người đi.
Mặc dù Tô Vãn luôn phủ nhận rằng cô đã giết Dương Tuyết Tuyết, nhưng tất cả các bằng chứng đều chứng minh cô là kẻ giết người.
Quyết định của tòa án nhanh chóng được đưa ra, vụ giết người có chủ ý của cô đã được thiết lập và cô bị kết án tử hình.
Cô đã thử kháng cáo, nhưng không luật sư nào dám giúp cô.
Cố gia là một gia đình giàu có, ở thành phố S này một tay che trời. Chuyện này có Cố Dĩ Trạch ở phía sau lưng gây áp lực, cô muốn kháng án là chuyện không có khả năng.
Một ngày trước khi thi hành án tử hình, Tô Vãn đã nhận được lời mời đám cưới và chú rể là Cố Dĩ Trạch còn cô dâu hiện tại đang ngồi trước mặt cô và cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với cô, Tô Như Nguyệt.
Cách một lớp kính, Tô Như Nguyệt lắc ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp: Chị ơi, hôm nay em đến là để cảm ơn chị, nếu không phải chị giúp em loại bỏ chướng ngại vật Dương Tuyết Tuyết, em cũng không thể giúp anh ấy vào lúc anh ấy buồn nhất, chị đã đấu với người phụ nữ ấy lâu như vậy, nhưng cuối cùng người mặc áo cưới lại là em.
Tô vãn như bị sét đánh.
Nhìn người phụ nữ trước mặt kiêu ngạo cười đắt ý, cô hoảng hốt tựa hồ như thấu rõ mọi chuyện, đột nhiên đứng lên: Địa chỉ kia là cô nói cho tôi biết, Dương Tuyết Tuyết là cô giết có phải hay không? Là cô hãm hại tôi!
Nói chuyện thì phải có chứng cứ, lúc ấy chỉ có hai người trong phòng, tôi chưa bao giờ đến nơi đó.
Tô Như Nguyệt xoay chiếc nhẫn trên tay và cười lạnh: Chị, dựa vào đâu khi sinh ra đã là đại tiểu thư Tô gia mà tôi lại không thể là chính nữ? Từ nhỏ tới lớn, phàm là những cái gì tốt đều cho chị, tôi chỉ có thể hưởng những gì còn dư lại, ngay cả khi chúng ta thích một người đàn ông cùng một lúc, họ cũng đều hướng về chị, chị ngoài ông nội giàu có, còn điểm nào khác tốt hơn tôi?
Bất quá hiện tại cũng tốt, chị sẽ chết, mọi thứ đều sẽ là của tôi, giết người thì đền mạng, chị sẽ không đấu lại đâu, yên tâm, sau khi chị chết, tôi sẽ thay cha nhặt xác cho chị.
Tô Như Nguyệt để lại một câu trực tiếp xoay người rời khỏi, Tô Vãn nhìn bóng lưng của cô ta, bỗng dưng phun một ngụm máu lớn tiếp theo đó trước mắt liền tối sầm lại, cái gì cũng không còn biết nữa.