Cô đứng dậy, rõ ràng là không hề có ý định sẽ tiếp tục cuộc nói chuyện: “Tôi đồng ý là lời dì vừa nói rất có lý nhưng mà lời đó thì đáng lẽ dì nên nói với con của mình. Nếu anh ấy đồng ý chia tay thì tôi đây sẽ chẳng nói gì cả, còn nếu không thì dì nói với tôi mấy lời này cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Cô gái nhỏ à, cô đừng quá kiêu ngạo, đắc tội với tôi, cô không có được chỗ nào tốt đâu.” Sắc mặt bà Diệp càng lạnh hơn, không còn có vẻ thản nhiên ban đầu nữa.
Bà có nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ đến Tô Vãn lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với bà.
Có thể nói là không hề để trưởng bối là bà đây vào mắt.
Ngay cả khi đối diện với dáng vẻ hung ác của bà thì Tô Vãn cũng không sợ hãi, thậm chí có thể nói là không kiêng nể gì cả, dù sao thì bây giờ cô ngoài tiền thì không có gì cả, chính là kiểu đầu trọc thì chẳng sợ bị nắm tóc – vua cũng thua thằng liều mà người ta nói.
Cho dù người trước mắt là phu nhân Phó Tổng thống thì có lẽ cũng không thể làm được gì cô cả.
“Phu nhân, dì cứ thoải mái đi, tôi còn có việc, không thể ở lại tiếp dì.”
Cô để lại một câu rồi đứng dậy rời khỏi, khiến bà Diệp giận tím mặt.
Sau khi Tô Vãn ra cửa, định đón taxi đi về nhưng không ngờ tới, cô vừa mới đi ra được một đoạn thì đã bị một nhóm người chặn lại: “Cô là Tô Vãn?”
“Không phải.”
Nhìn bọn họ đáng sợ như vậy, Tô Vãn quyết đoán lắc đầu.
Nhưng mà đám người kia đâu có ngốc mà tin lời cô, một tên giơ tay lên phân phó cho đám tay sai: “Đưa đi.”
“Mấy người muốn làm gì? Ưm..”
Tên đó liền bịt miệng của cô lại, nhét cô vào một chiếc xe đậu cạnh đó.
Lúc đầu Tô Vãn nghĩ là bà Diệp thẹn quá thành giận nên sai người tới bắt cô nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy không thể đến mức này được.
“Mấy người là ai?” Lúc này cô còn có thể nói nên cô hỏi thẳng.
“Thiếu gia của chúng tôi muốn gặp cô.”
“Thiếu gia mấy người là ai?”
Người đó không nói, cho dù cô có nói cái gì thì cũng không trả lời.
Xe chạy vào một hộp đêm, Tô Vãn bị đưa vào một căn phòng, cô định cầu cứu nhưng dọc theo đường đi lại không tìm được cơ hội nào.
Đám người đó bao vây quanh cô, cực kì gắt gao.
“Thiếu gia, người tới.”
Sau khi người đó đẩy Tô Vãn vào bên trong cánh cửa, cô lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang bắt chéo chân ngồi trên sô pha.
Cô không biết người này nhưng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta, thật sự rất giống cái loại nhị thế tổ ngông cuồng, tự cao tự đại lắm.
Căn phòng khi nãy còn đang ồn ào bỗng chốc im lặng, hai cô gái bồi rượu được mời đi ra ngoài, người đàn ông xưng là thiếu gia lạnh lùng nhìn Tô Vãn: “Cô chính là người phụ nữ hại chết đứa con chưa ra đời của tôi?”
Đứa con?
Tim Tô Vãn đập mạnh, loạn hết cả lên, sau đó mới phản ứng lại: “Ý anh là Chu Di?”
Rất nhanh anh ta đã cho cô một đáp án khẳng định, đứng dậy đi đến trước mặt cô: “Trước chương trình, cô ấy vẫn còn rất tốt, lại bị con tiện nhân là cô đẩy ngã sinh non, cô nói xem, chuyện này tôi phải tính sao với cô đây?”
“Tự cô ta đứng không vững nên ngã, có liên quan gì đến tôi sao?” Tô Vãn cười lạnh, không hề có ý định làm con cừu non chịu tội.
“Chuyện đã đến nước này mà cô còn có thể phủi sạch sẽ như vậy, xem ra lời đồn không sai, cô chính là một con đĩ đến chết cũng không biết hối cải.”
Tay anh ta nắm lấy cằm của cô, lực cực mạnh, dường như muốn bóp nát cằm của cô: “Cô khiến tôi không có con thì tôi sẽ hoàn trả cô lại như vậy, người đâu, đánh thật mạnh vào, để con đĩ này không thể sinh con nữa mới thôi.”
_____♡♡♡_____
Editor: Crystal
Beta: Tiểu Nhân