Tô Vãn dùng ánh mắt dữ dằn nhìn qua.
Ai bảo muốn tặng lễ vật, không phải là do anh tự muốn à?
“Vậy để tôi nghĩ lại nên tặng gì tốt cho anh.” Cô nói qua quýt cho xong chuyện, rồi đứng dậy rời đi.
“Tôi cũng nên nghĩ lại việc trường lớp của em cho tốt đã, chờ nghĩ ra lại tìm vậy.” Từ phía sau, bỗng dưng có tiếng uy hiếp của người nào đó truyền tới.
Trong lòng cô đang gào thét muốn lật bàn lên.
Đồng thời cũng muốn trực tiếp cho hắn hai cái tát.
Cuối cùng thì cô vẫn kiềm nén lại được, không động đậy, không nói lời nào, nhưng Diệp đại thiếu bên này lại hỏi một câu khác: “Chiếc đồng hồ lần trước em đã mua đâu?”
“Đồng hồ nào?” Cô chậm chạp chớp mắt, sau đó mới phản ứng kịp, bừng tỉnh hiểu ra, “Anh nói cái đó hả, cho em của anh rồi.”
“Ai cho em tặng đi?” Diệp Dục Sâm bất mãn lên tiếng, sự bất mãn của hắn đều viết rõ trên mặt.
Tô Vãn bị chọc giận phát cười: “Đó là đồ của tôi, có tặng cho ai hay không cũng cần anh bằng lòng à?”
“Đi mang nó về đây.” Hắn ra lệnh.
“Anh có thể đừng có kiếm chuyện vô cớ hay không? Đồ đã tặng đi rồi sao mà lấy lại được nữa?” Tô Vãn trợn tròn mắt, “Dù sao tôi cũng không muốn đi, anh muốn thì đi đi.”
“Em có phải vẫn còn thích nó?”
Diệp Dục Sâm làm mặt dữ, ánh mắt lạnh như thể muốn đông người cho tới chết.
“Tôi nói anh đấy, có thể đừng gây sự vô cớ được hay không? Khi nào tôi đã nói thích anh ấy chưa?” Cô đỡ trán, bất lực nói.
“Không thích mà cho nó đồng hồ? Em ngu ngốc tới mức không hiểu việc tặng đồng hồ có ý nghĩa gì sao?”
Diệp đại thiếu nổi đóa, nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng đầy mùi vị chua, thậm chí còn hận rèn sắt không thành thép.
Tô Vãn đen mặt, hết sức im lặng.
“Thật ra, cái đồng hồ kia...”
Sau đó, cô muốn giải thích lại bị hắn cắt ngang, “Em làm như vậy, có biết Vân Thâm sẽ nghĩ sao không? Tám chín phần là nó nghĩ em đã có ý với nó, nên mới động lòng với em.”
Tô Vãn: “......”
“Đi đi, nói rõ cho Vân Thâm, nói em không thích nó, đỡ phải làm nó suốt ngày nhớ em.” Hắn ra mệnh lệnh, giọng càng lạnh hơn, tới mức có thể rớt ra mẩu băng vụn.
Tô Vãn im lặng ngửa đầu nhìn trời.
Yên lặng bên ngoài nhưng trong lòng đang thầm mắng hắn là tên bá đạo bị bệnh tâm thần, lúc sau, tên bệnh tâm thần nào đó đã trực tiếp chặn ngang eo bế cô lên, tới lúc cô phản ứng lại thì người đã rời đất, bị hắn ôm trong ngực.
“Anh muốn làm gì?”
Cô thấy hắn ôm mình lên lầu, ánh mắt tối sầm lại, đảm bảo đây không phải chuyện gì tốt rồi.
“Tạo em bé.” Hắn lời ít mà ý nhiều.
“Này!”
Cô nhịn không được, theo bản năng chống cự, nhưng mà cũng không có thành công, không bao lâu sau đã bị ném lên giường trong phòng ngủ.
Cô lăn trên chăn một vòng rồi dùng tay chân cùng lúc muốn bò dậy chạy ra ngoài, nhưng động tác ai kia còn nhanh hơn nhiều, chỉ một cái duỗi tay đã bắt lại được một bên mắt cá chân, sau đó kéo giật cô trở về và với tư thế vô cùng thê thảm nằm bẹp trên giường.
“Người phụ nữ miệng đầy dối trá như em, vài lần lật lọng rồi, bổn thiếu gia đây không tin em nữa, chỉ có thể dùng cách của mình làm em mãi mãi không chạy được.”
Hắn cười lạnh một tiếng, thuận tay lấy cà vạt bên cạnh buộc tay cô vào đầu giường.
Luận về sức lực, điểm này cô rất yếu, nên hoàn toàn không có cách nào chống trả lại.
Không mất nhiều thời gian, cô hoàn toàn đã bị khống chế, giống như một con sơn dương mất đi sức chiến đấu.
Chỉ còn biết kêu cứu mạng mà thôi.
____♡♡♡____
Editor: Alissa
Beta: Linh Giang Cat.
Cập nhật 5/8/2020 tại Việt Nam Overnight.
Mỗi ngày đều đăng nhé các bạn hehe...