Những tấm thiệp đó là một bài viết có ảnh, ảnh này là do người nào đó chụp lúc cô bị Susan đánh trong toilet.
Ngoài ra nó còn kèm cả âm thanh, nói cái gì cô tình cảm thật lăng nhăng, người đàn bà không biết xấu hổ đi dan díu với chồng chưa cưới của người khác, hai người ra ngoài hẹn hò, kết quả là bị vợ chưa cưới của hắn bắt gian tại trận, sau đó còn hung hăng đánh một trận.
Phía dưới còn có nhiều bình luận cố ý lấy hình ảnh của cô chế thành biểu tượng, còn kèm cả câu, đáng đời tiểu tam.
Mấy bình luận này còn được khen hay nhất, trước mắt đã đứng đầu top, phía dưới lời trầm trồ khen ngợi không ngớt.
Đúng là đủ nhếch nhác. Cô nhìn hình ảnh của mình mà cười khổ, than một câu.
Cô không tiếp tục đọc những bình luận phía dưới, vì cô biết đa phần đều mắng mình, hơn nữa có lẽ mắng càng ác hơn.
Cô ném ipad sang bên, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng động cơ ô tô, tiếp theo là tiếng quản gia hoảng hốt kêu to: Thiếu gia, ngài chậm một chút!
Còn Tô Vãn vẫn nằm ngay đơ trên sô pha, làm bộ không quan tâm gì hết.
Bây giờ điều cô hy vọng nhất là bên Diệp Vân Thâm mau chóng có kết quả, sau đó nhanh chóng đem thiết bị định vị trên vòng chân này tháo xuống, rồi cứ thế rời xa con người kia, không bao giờ xen vào chuyện của hắn cũng như không cần phải chịu ấm ức vì hắn.
Diệp Dục Sâm đi tìm Susan, chiếc Maybach bị hắn biến thành xe đua, một mạch chạy thật mau, cộng thêm vượt vài cây đèn đỏ, dùng thời gian ngắn nhất tới đích đến.
Anh Louis....
Hắn vừa vào tới cửa, Susan đã lập tức đứng lên.
Hắn đi tới trước mặt cô ta: Hôm nay cô đã đi đâu, gặp mặt ai?
Sắc mặt hắn đã lạnh tới nỗi muốn giết người, tư thế như đang thẩm vấn phạm nhân, cũng vì thế Susan liền hiểu rõ mục đích hắn tới đây.
Anh Louis, anh nghe em giải thích đã, con đĩ kia...
Bốp!
Mặt cô ta đã nhận ngay một cái tát đau điếng, hắn nhìn cô lạnh lùng: Còn muốn nói cái gì nữa?
Cái tát này so với cái tát cổ đánh Tô Vãn còn có phần nặng hơn, Susan đứng không vững nên té ngã lên bàn trà.
Cô ta oán hận cắn chặt môi mình, quay đầu nhìn hắn đầy đau thương, đôi mắt màu xanh đã rưng rưng nước mắt: Anh đánh em? Anh Louis, anh vì một người phụ nữ không biết từ đâu ra mà đánh em?
Không còn gì khác để nói? Diệp Dục Sâm không thèm để ý tới vẻ mặt tủi thân của cô ta, vẫn như cũ nhìn cổ: Không quan tâm, tôi thích là được.
Anh...
Từ hôn đi.
Hắn cắt ngang lời của cô, thản nhiên mà nói ra một câu quyết định đã chuẩn bị từ trước.
Lập tức, Susan trừng to hai mắt.
Dựa vào cái gì? Giọng của cô đã lạnh đi thêm vào đó là mùi trách móc, âm thanh nghe rõ sự uất nghẹn và lên án, còn cả hận thù cố gắng che đậy.
Tôi mệt rồi, không muốn tiếp tục. Diệp Dục Sâm vô cùng bình tĩnh.
Không phải, anh là vì người phụ nữ đó, anh thích cô ta phải không?
Susan vạch trần lời nói dối của hắn: Lúc trước khi cô ta chưa xuất hiện, anh chưa từng đối xử với em như thế này, không hề nói không quan tâm với em, rốt cuộc con đó đã cho anh uống loại canh mê hồn gì, làm anh hoàn toàn thay đổi, trở thành người mất lý trí, hơn nữa còn chống lại lệnh của Nữ vương?
Diệp Dục Sâm xoay người rời đi ngay.
Hôn sự của hai chúng ta là do Nữ vương và cha đã hứa hôn, cũng đã tuyên bố bên ngoài, anh có muốn thay đổi cũng không còn kịp rồi, em và anh hoặc là bất cứ ai cũng không thể hủy bỏ. Susan bò dậy, hướng về phía cửa hô to.
____☆☆☆___
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật 19/8/2020 tại VNO