“Diệp Dục Sâm, em biết mà.” Hắn mỉm cười nhìn cô, không ngạc nhiên nói, “Em có phải là tình nhân mới anh ấy đang tìm không?”
Tô Vãn ngây cả người trông như vừa bị sét đánh.
“Anh ấy cũng quá nhẫn tâm rồi, vậy mà đem người đáng yêu như em ném vào loại chỗ như trại tạm giam, chậc chậc, đúng là ông già không lương tâm.”
Ông... ông già?
Tô Vãn bị sốc và thiếu nữa hộc máu vì hình dung của hắn.
Theo hiểu biết về anh, Diệp Dục Sâm năm nay mới tầm 27 tuổi? Đúng độ tuổi dồi dào thanh xuân, như trong miệng tên này biến cái thành ông già?
“uhm, anh bao nhiêu tuổi?”
Tô Vãn nhìn thanh niên trước mặt, theo bản năng hỏi một câu.
Diệp Vân Thâm một tay đỡ đầu: “24, so với ông già kia nhỏ hơn 3 tuổi.”
“Ô, thế so với tôi mà nói, anh chẳng khác gì ông già.” Cô ngay tức khắc phản bác lại.
“Hahaha... em thực sự rất đáng yêu nha.” Diệp Vân Thâm bậc cười, “Anh càng thích em rồi đó.”
Tô Vãn im lặng.
Bây giờ cô tin rồi nha, cái tên tiểu tử thối này đúng là em trai Diệp Dục Sâm, cái tính nết không biết xấu hổ này quả là vô cùng giống nhau.
“Bé con, hôm nay em không có chỗ phải đi đúng không? Không ấy theo anh đi, cùng nhau ra ngoài một chút?” Diệp Vân Thâm đề nghị.
“Cái gì mà tôi không có chỗ để đi?” Tô Vãn trợn mắt trắng.
“Anh tôi hôm nay muốn tiếp đãi vị hôn thê của mình ở khách sạn này, vì tránh hai người chạm mặt, chắc chắn ảnh không cho em lộ diện đâu.” Diệp Vân Thâm nâng má nghiêng đầu kể, giữa mày nhăn lại thành một ngọn núi nhỏ, y như là buồn rầu thay cô vậy.
Tô Vãn nắm chặt ly nước, trong lòng chợt trầm xuống.
Khó trách tên khốn nạn kia tối qua về áo sơ mi có vết son, sáng sớm hôm nay lại lạ lùng yêu cầu bảo mình ra ngoài dạo, còn trước khi trời tối không được trở về.
Tất cả, là muốn tiếp đãi vị hôn thê của hắn sao?
Bỗng nhiên cô cảm giác có chút thở không thông.
Nơi trái tim như truyền tới ngàn kim đâm đau đớn tột cùng, càng ngày càng khó chịu, mơ hồ cô muốn đem chiếc ly trong tay bóp nát đi.
“Em không phải... không biết?” Diệp Vân Thâm quan sát sắc mặt cô, cẩn thận dò hỏi, “Không lẽ anh ấy chưa nói thân phận thật sự của mình cho em sao?”
Tô Vãn mím môi, không muốn trả lời.
Qua lúc lâu, cô bưng ly nước uống một miếng: “Vị hôn thê của anh ấy... là ai?”
“Chuyện này em hỏi trực tiếp ảnh tốt hơn, anh không dám nói ra.” Hắn bĩu môi, thủ tư thế cắt cổ, “Nếu anh ấy biết anh lắm chuyện, sẽ giết anh đó.”
Tô Vãn lại rơi vào trầm mặt.
Diệp Vân Thâm cúi đầu nhìn xuống thời gian, suy nghĩ nói, “Tới giờ rồi, vị đại tiểu thư kia sắp tới rồi đó, em muốn anh bí mật đưa em đi xem không?”
“Không cần, tôi không hứng thú.” Cô xách túi lên, đứng dậy muốn rời đi.
“Đó là cửa chính, em cẩn thận chút không thì sẽ trực tiếp chạm mặt với họ.” Hắn duỗi tay giữ cô lại, túm cô hướng sang bên khác mang đi, “Chúng ta ra ngoài bằng cửa sau nào.”
Tô Vãn không nói gì để mặc Diệp Vân Thâm lôi đi.
Bên ngoài khách sạn họ ở, có một quảng trường rất lớn, không lâu sau khi hai người bí mật chạy ra, sau khi xuống dưới, họ ngồi tại ghế ở quảng trường một hồi lâu.
Tô Vãn đang ngẩn người, Diệp Vân Thâm nhìn cô đang phát ngốc.
Ước chừng qua hai mươi phút, một chiếc siêu xe màu đen lái đến cửa khách sạn rồi dừng lại.
Trong chiếc xe, một cô gái ngoại quốc tóc vàng, thân hình cao ráo bước ra từ chiếc xe đó, được bảo vệ hộ tống vào khách sạn.
“Chính là cổ, vị hôn thê của tên kia đó.”
Diệp Vân Thâm dùng ánh mắt chỉ chỉ.
____♡♡♡____
Editor: Alissa
Cập nhật 18.6.2020 tại Việt Nam Overnight.