Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 160: Chương 160: Âu Dương Nhược Lan phản kháng




Trong tình huống bình thường, Âu Dương Nhược Lan ở tại gia tộc hoặc khi có đại hội gì đó thì đều là người bị khi dễ hoặc làm làm lơ hoàn toàn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Âu Dương Nhược Lan rước lấy sự chú ý cùng với đánh giá, khiến nàng nhất thời mờ mịt, vô thố, không biết làm gì mới tốt.

Đúng lúc này, một tiểu cô nương búi tóc hai chùm, õng ẹo tạo dáng đi tới, bên người có bốn kẻ tùy tùng, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn nhìn Âu Dương Nhược Lan từ trên xuống dưới, giọng nói ngọt ngào mềm mại, nhưng nội dung trong đó lại chói tai và cay nghiệt:

“Hừ! Mới mấy ngày không gặp, kẻ sĩ phải nhìn bằng con mắt khác. Âu Dương Nhược Lan, ngươi không hổ là nữ nhi duy nhất của Thư di nương, tuổi còn nhỏ đã biết câu dẫn người khác, trang đáng thương khiến nam nhân vì ngươi xuất đầu.”

Âu Dương Nhược Lan cầm chặt nắm tay, mặt nhỏ đỏ bừng, phẫn nộ gầm lên:

“Âu Dương Nhứ Nhi! Ngươi nhục nhã ta, chê cười ta, ta đều không nói lời nào. Nhưng ngươi không có quyền vũ nhục mẫu thân ta!”

Âu Dương Nhứ Nhi dùng ngón trỏ xoắn xoắn lọn tóc, mắt hạnh xếch lên, khinh miệt nói:

“Ta nói có sai sao? Mẫu thân ngươi ham mộ hư vinh, chen chân vào gia đình người khác, không biết xấu hổ dùng đủ loại thủ đoạn tranh sủng. Kết quả là gặp phải báo ứng, còn không đến ba mươi tuổi liền đi đời nhà ma.”

Âu Dương Nhược Lan nghe lời này, càng thêm tức giận, cặp mắt đỏ ngầu lại ngập tràn bất khuất, quật cường phản bác:

“Ngươi câm miệng! Ngươi không có tư cách nhắc đến mẫu thân ta. Cha và mẫu thân ta mới là lưỡng tình tương duyệt, cuối cùng là ai lấy chết tương bức, bắt buộc hai gia tộc phải liên hôn. Cuối cùng là ai, từng bước từng bước khi dễ mẫu thân ta, khiến nàng uất ức lâu ngày, phẫn hận mà chết? Là mẫu thân ngươi! Mẫu thân ngươi mới là kẻ chen chân vào tình yêu của người khác!!!”

Bang!

Âu Dương Nhứ Nhi đẩy mạnh Âu Dương Nhược Lan ngã xuống đất, liên tiếp tát vào mặt của nàng, tay còn lại chống nạnh mắng to:

“Tiện nhân! Hôm nay ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao? Cư nhiên dám lớn tiếng hỗn xược với mẫu thân! Ai cho ngươi can đảm? Là những người đó sao? Bọn họ giúp được ngươi một lần, nhưng ở trước mặt ta, ngươi chỉ có thể hèn mọn như cẩu, tùy ta đánh mắng. Tiện nhân! Ngươi nên nhớ, mẹ ngươi là khó sinh mà chết, vì ngươi mà chết! Chứ không phải ai hại nàng! Hai mẹ con ngươi đều xúi quẩy, đều là đồ sao chổi, xứng đáng đi tìm chết!”

Âu Dương Nhược Lan bị đánh đến đầu váng mắt hoa, nhưng sự đau đớn của thể xác không bằng một phần vạn của sự tê mỏi về tâm linh. Ánh mắt dần dần ảm đạm trống rỗng, như là một con búp bê vải bị rút đi linh hồn.

Đúng vậy, mẫu thân là vì sinh nàng mới rong huyết chết đi, đó là sự thật không thể nào chối cãi được!

Thấy Âu Dương Nhược Lan trở về dáng vẻ yếu đuối hèn mọn, đánh không kêu rên mắng không phản bác như ngày thường, Âu Dương Nhứ Nhi càng thêm hả hê mà ngắt véo toàn thân nàng, chứng kiến người đối diện co rút lại thành một con tôm.

Tiếng cười to phụ họa của đám tùy tùng, ánh mắt thờ ơ, xa cách lạnh nhạt của huynh đệ đồng tộc, và cả thái độ không liên quan mình của vô số trưởng lão, khiến Âu Dương Nhược Lan cảm thấy sự tồn tại trên đời của mình là một hồi chê cười, càng thêm thất vọng buồn lòng.

Chỉ có thị nữ Trương La, trung tâm tận tụy quỳ xuống, khóc lóc cầu xin Âu Dương Nhứ Nhi đừng đánh nữa, một bên dùng thân mình gầy ốm chặn lại những đòn đánh hiểm hóc.

Âu Dương Nhược Lan được Trương La che chở sau người, hốc mắt dần dần trào ra nhiệt lệ, nhưng chợt nhớ đến lời nói ghét bỏ của tiểu cô nương có đôi mắt sáng ngời từng nhắc nàng: “Mỗi một lần gặp ngươi, ngươi đều khóc, thật là xấu đã chết! Ngươi không biết, nước mắt có đôi khi là vũ khí sắc bén, nhưng đa số thời điểm, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời, không thể giải quyết mọi chuyện.”

Nghĩ tới lời nói đó, Âu Dương Nhược Lan ngạnh sinh sinh mà nuốt nước mắt vào trong, sự khiếp nhược ở đáy mắt dần dần được thay thế bằng kiên cường, nàng kéo Trương La đứng lên sang bên cạnh, vung tay nắm tóc của Âu Dương Nhứ Nhi, vừa kéo vừa nói:

“Đủ rồi! Âu Dương Nhứ Nhi! Ngươi nghe cho rõ ràng, từ hôm nay trở đi, ta sẽ không để ngươi lại tùy tiện khi dễ ta. Dù sao ngươi và mẫu thân ngươi cũng luôn miệng nói ta là tai tinh, sao chổi. Như vậy, ta không ngại chứng thực danh hiệu này, tai họa đến gia tộc gà bay chó sủa. Bất quá là cá chết lưới rách mà thôi! Có bản lĩnh thì các ngươi cứ đem ta trục xuất gia tộc. Để sở hữu mọi người xem xem, một gia tộc lớn như Âu Dương, lại bao dung không nổi một cô nhi như ta.”

Âu Dương Nhứ Nhi bỗng chốc há hốc mồm, chỉ tay vào mặt Âu Dương Nhược Lan, nghẹn hồi lâu chỉ lặp lại mấy chữ:

“Tiện nhân! Ngươi... ngươi...”

Âu Dương Nhược Lan phồng má kiêu ngạo, ở nơi không ai nhìn thấy lại siết chặt tay Trương La như để tiếp thêm động lực cho chính mình, không sợ gì cả nói:

“Ngươi ta cái gì? Âu Dương Nhứ Nhi! Ngươi có tật nói ngọng nói lắp thì nên bớt nói lời cay nghiệt lại, lỡ có một ngày gió lớn lóe đầu lưỡi, biến thành câm thật thì không ai giúp được ngươi. Ta, ngươi hiện tại đều ghi danh học viện, thời gian trụ lâu ngày ở nơi này. Thiết nghĩ ngươi có cáo trạng thì mẫu thân ngươi cũng chẳng làm gì được ta đâu. Có câu trời cao hoàng đế xa chưa từng nghe sao? Cho nên, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, nếu ngươi còn tiếp tục ức hiếp ta và tiểu La, ta không ngại kéo ngươi xuống nước. Chẳng hạn như việc, đem tin tức ngươi ẩu đả muội muội đồng tộc tiết lộ đi ra ngoài, nhân phẩm xấu xí, hơn nữa có khuynh hướng bạo lực. Ngươi nói xem, Tinh Huyền học viện sẽ còn chấp nhận một học sinh như ngươi sao?”

Nói một đoạn lời nói dài, Âu Dương Nhược Lan có chút thở hổn hển, nhưng cảm giác sảng khoái xưa nay chưa từng có lại khiến nàng mê muội không thôi. Thì ra, chỉ cần bắt được nhược điểm của địch nhân, thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Nàng quan sát biểu tình và lời nói của Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, hiện học hiện dùng. Thành quả ra tới, khiến Âu Dương Nhược Lan cảm thấy cũng không tệ lắm.

Quả nhiên, sắc mặt của Âu Dương Nhứ Nhi tái mét rồi, mà biểu tình của mấy người trưởng lão, đệ tử trong tộc cũng đều thay đổi. Ai đều không thể ngờ tới. Âu Dương Nhược Lan sẽ phản kháng, hơn nữa còn sắc bén như thế.

Âu Dương Nhứ Nhi tức muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi gầm lên:

“Âu Dương Nhược Lan! Ngươi dám sao? Chỉ cần ngươi phá hoại tiền đồ của ta, thì một khi ngươi trở lại gia tộc cũng sẽ không có kết cục tốt!”

Âu Dương Nhược Lan kìm nén sự run sợ trong lòng, nhún vai và liếm môi nói:

“Dù sao thì ngươi cũng kêu ta đi tìm chết không phải sao? Bất quá ta cảm thấy, trước khi rời khỏi nhân thế, có thể kéo ngươi xuống bùn lầy cũng là việc không tồi!”

“Âu Dương Nhược Lan! Ngươi điên rồi!”

“Phải! Ta điên rồi! Bị trưởng bối, huynh đệ tỷ muội đồng tộc bức cho điên rồi.” Âu Dương Nhược Lan khi nói ra lời này, sở hữu ủy khuất nhiều năm đều phát tiết ra tới, cho nên tiếng nói the thé mà chói tai, xen lẫn một chút nghẹn ngào.

Đúng lúc này, một vị lão giả bước ra tới, nhìn Âu Dương Nhược Lan rồi lắc đầu nói:

“Nhược Lan! Ngươi có cần phải làm tuyệt như thế sao? Âu Dương gia đãi ngươi không tệ, chưa từng để ngươi thiếu thốn thứ gì, ngươi định dùng cách này báo đáp gia tộc sao? Ngươi có lẽ không biết, kẻ gây nguy hại đến lợi ích gia tộc, sẽ bị phán thành phản đồ, đinh trên cột trụ dùng tám mươi mốt mồi lửa thiêu chết. Nhược Lan, ngươi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không cần bị lời nói của người khác xúi giục mà làm việc ngốc nghếch.”

Âu Dương Nhược Lan chỉ cảm thấy buồn cười cực kỳ. Lúc nàng bị khi dễ, không ai đứng ra giúp nàng nói một câu công đạo. Đến lúc nàng chỉ hù dọa Âu Dương Nhứ Nhi không cần phiền nàng, thì bọn họ một đám nhảy ra, đem việc nhỏ đẩy lên đến lợi ích gia tộc, trực tiếp uy hiếp hài tử mới sáu tuổi như nàng.

Có một lần phản kháng thì sẽ có hai lần, Âu Dương Nhược Lan cũng không muốn cùng bọn họ bẻ xả nhiều, trực tiếp dỗi người:

“Đại trưởng lão ngươi nói quá lời rồi, một thứ nữ như ta khi nào có bản lĩnh gây nguy hại cho gia tộc Âu Dương khổng lồ. Ta chỉ nói, nếu Âu Dương Nhứ Nhi còn tìm ta phiền toái, thì ta sẽ làm loạn, không cho nàng có cơ hội học ở Tinh Huyền thôi. Chẳng lẽ Âu Dương Nhứ Nhi còn có thể đại diện cả tộc Âu Dương, nói nặng nàng một chút đều không được? Gia tộc có nhiều con cháu như vậy, trưởng lão nhưng đừng có nặng bên này nhẹ bên kia, kẻo mọi người không phục trong lòng. Cho nên, muốn ta không làm loạn, các ngươi chỉ cần ước thúc Âu Dương Nhứ Nhi, đừng để nàng như chó điên loạn phệ, liên tục tìm ta phiền toái là được rồi.”

Khi mà kẻ thù có địa vị và sức ảnh hưởng quá lớn, một mình không thể dao động, thì chi bằng họa thủy đông dẫn, đốt lửa lên người khác, gieo mầm mống hoài nghi và không phục trong lòng bọn họ. Còn lại để bọn họ tự cắn xé lẫn nhau đi.

Khi địa vị không ngang hàng thì né tránh và thoái thác vấn đề là biện pháp tốt nhất. Chiêu này, Âu Dương Nhược Lan học được từ trên người của Lục Tân Nghĩa.

Không thể không nói, Lục Tân Nghĩa tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì. Nhưng chỉ cần đá đến ván sắt thì liền thay đổi một bộ sắc mặt, vì cầu sinh mà điều kiện gì cũng chấp nhận. Ngay cả việc cúi đầu xin lỗi nàng hắn đều có thể làm ra được.

Bởi vậy, hôm nay tuy rằng trải qua khúc chiết, nhưng nàng cũng thu hoạch được nhiều nhất. Kẻ yếu có cách sinh tồn của kẻ yếu, thậm chí vì mạng sống mà có thể hèn mọn như rác rơm.

Mà nàng cũng thấy được tầm quan trọng của thực lực. Chỉ cần ngươi có đủ thực lực, đủ danh dự địa vị, thì lời nói mới có tác dụng, người khác mới kiêng kị và kính sợ ngươi.

Âu Dương Nhược Lan tự chiêm nghiệm bản thân, trông có vẻ dài dòng, nhưng thực chất chưa đầy năm giây.

Quả nhiên, sau lời nói kích thích của nàng, sở hữu đệ tử trong tộc đều nhìn các vị trưởng lão và Âu Dương Nhứ Nhi bằng ánh mắt kinh nghi bất định. Mầm mống hoài nghi một khi đã gieo xuống, liền rất khó để nhổ ra, tựa như cỏ dại chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua hay mưa rào đổ xuống, nó sẽ sinh sôi phát triển thành một tảng lớn rừng cây.

Trong lúc các vị trưởng lão đau đầu, suy nghĩ như thế nào giải quyết êm gọn chuyện này, thì Âu Dương Nhứ Nhi lại thét chói tai lên, bộ dạng hùng hổ, muốn ra tay lại đánh người.

“Âu Dương Nhược Lan! Ngươi mắng ai là chó điên đâu? Tiện nhân! Ta đánh chết ngươi!”

Trương La theo bản năng lại muốn cản trước người che chở, Âu Dương Nhược Lan lại vỗ nhẹ tay nàng, lắc đầu, ánh mắt có ý điều chỉ nhìn về Đại trưởng lão.

Quả nhiên, Đại trưởng lão nghiêm giọng, lạnh lùng ra tiếng:

“Nhứ Nhi! Đủ rồi! Chẳng lẽ ngươi muốn mất hết mặt mũi, bị đuổi ra học viện mới cam tâm? Từ hôm nay trở đi, ngươi không được lại khi dễ Nhược Lan. Nếu ngươi không nghe lời, thì Hách Liên Nhã cũng không giúp được ngươi. Có nghe hay không?”

Hách Liên Nhã là đương gia chủ mẫu của Âu Dương gia, cũng là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Hách Liên gia, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Tám năm về trước, Hách Liên Nhã ái mộ Âu Dương Phong, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cho dù chết cũng muốn gả cho hắn. Hách Liên gia sủng nữ nhi như mạng, mang theo vô số của hồi môn tới cửa cầu liên hôn. Lợi ích béo bở đưa tới trước mặt, Âu Dương gia nào có đạo lý chối từ. Mà Thư Kỷ Tình tuy là bạch nguyệt quang trong lòng Âu Dương Phong, nhưng nàng xuất thân tầm thường, không có chỗ dựa chống lưng, bất đắc dĩ mang thai Âu Dương Nhược Lan, cho nên chỉ có thể cam nguyện làm thiếp thất.

Hách Liên Nhã ở Hách Liên gia muốn gì được nấy, nhưng xuất giá tòng phu, ở Âu Dương gia nàng ta cũng chỉ có thể làm động tác nhỏ, sở hữu quyết sách vẫn thuộc về Âu Dương Phong.

Người khác không biết, nhưng Đại trưởng lão lại biết, Âu Dương Phong tuy rằng tâm tồn trách móc, oán hận Âu Dương Nhược Lan sinh ra, hại chết Thư Kỷ Tình, từ đó lạnh nhạt không hỏi han đến. Nhưng ngầm vẫn trợ cấp cho nữ nhi chu đáo, đáng tiếc đều bị Hách Liên Nhã ngầm ngăn chặn.

Ngay cả nữ nhi bị khi dễ thảm thiết, hắn cũng không biết. Nhưng nếu một ngày Âu Dương Phong phát hiện, Đại trưởng lão cũng không biết, hắn sẽ nổi trận lôi đình đến cỡ nào.

Đại trưởng lão chỉ có thể cầu nguyện ngày đó đừng bao giờ đến. Bởi vì hắn lạnh nhạt vô tình, thờ ơ xa cách, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ hắn uống một hồ.

Âu Dương Nhứ Nhi bẹp miệng, dậm chân, không cam lòng nói:

“Nhứ Nhi đã biết, Đại trưởng lão!”

Bất quá, nàng ta vẫn ngầm trừng mắt nhìn Âu Dương Nhược Lan.

Âu Dương Nhược Lan nhún vai, kể từ khi đứng lên phản kháng, nàng đã không để ý nhiều như vậy. Nàng hiện tại chỉ muốn tiếp thu tri thức, nỗ lực tu luyện, sớm ngày trở thành cường giả, bảo hộ người cần bảo hộ.

Nghĩ vậy, Âu Dương Nhược Lan kéo thị nữ Trương La trở về phòng nghỉ ngơi.

(Lộ Lộ: tiểu Lan Lan rốt cuộc tỉnh ngộ, biết bật nút dỗi người rồi hihi!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.