Chỉ hoảng hốt trong giây lát, mà cái đuôi to lớn đầy gai ngược của hắc xà đã quét ngang đến trước mắt. Thân hình tuy bị định trụ, nhưng lý trí của Mạc Túc rất nhanh đã tỉnh táo lại, dị năng kích động, nỗ lực phá tan rào cản để thoát đi.
Bất chợt lúc này...
Một bóng đen lao xuống, vạt áo phi dương, Mạc Túc chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, sau đó chính mình đã rơi vào một vòng ôm vững chắc, một mùi hương thanh nhã thoang thoảng nơi đầu chóp mũi.
Thời gian phảng phất dừng lại ở một khắc này.
Phanh!
Hai cỗ năng lượng va chạm khiến cho mặt đất đều chấn động kịch liệt.
Mạc Túc vội hoàn hồn, lúc này mới phát hiện Đế Mặc Thần đã loạng choạng mang theo nàng rời xa khu vực trung tâm của lốc xoáy năng lượng. Cũng không biết bọn họ dẫm phải nơi nào, xung quanh thế nhưng là vách đá cao vạn trượng, hắc xà cùng với sở hữu người dự thi, đều không còn tung tích.
Đến tận đây mà Đế Mặc Thần vẫn còn ôm nàng không chịu buông tay, Mạc Túc hơi nhíu mày, dùng lực đẩy ngực hắn một cái, nào biết người đối diện lại mềm như bông, hừ nhẹ một tiếng rồi ngã ra phía sau.
Ánh mắt hơi co lại, Mạc Túc vội đưa tay kéo hắn lại, lúc này mới phát hiện Đế Mặc Thần đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Mạc Túc quan sát hoàn cảnh xung quanh, hơi suy tư chốc lát, sau đó choàng tay hắn qua vai mình, sau đó đỡ hắn đến gần tảng đá gần đó ngồi xuống.
Lúc tay nàng choàng qua eo hắn lấy thế, bất chợt phát hiện sau lưng áo hắn đã ươn ướt, nghĩ tới cái gì, sắc mặt nàng không khỏi sửng sốt.
Chẳng lẽ...
Đỡ hắn tựa đầu vào tảng đá, Mạc Túc rút tay về. Quả nhiên cả bàn tay đều là máu tươi.
Mạc Túc nhìn tay mình, không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, hơi nhấp môi, ánh mắt phức tạp nhìn Đế Mặc Thần một hồi lâu.
Cuối cùng thở dài một tiếng, Mạc Túc đem các loại đan dược và dụng cụ băng bó phóng ra, một bên cởi áo của hắn, một bên lẩm bẩm lầm nhầm:
“Ngươi rõ ràng biết ta có lực lượng không gian, có thể thuấn di né tránh. Nhưng ngươi... thật là một tên ngốc!”
Mạc Túc biết hắn chịu thương nặng, nhưng khi cởi áo, thực sự nhìn thấy cảnh tượng ghê người kia, nàng vẫn không khỏi âm thầm hút một ngụm khí lạnh, một cảm giác khó tả âm ỉ nơi đáy lòng, cực kỳ khó chịu.
Chỉ thấy sau lưng hắn đã là máu tươi bê bết, một đường quất dài từ đầu vai trái kéo đến bên hông xương cùng bên phải, vết thương sâu đến thấy cả bạch cốt, trong khu vực đó có lỉ tỉ những lỗ nhỏ còn đang rỉ máu do gai ngược của hắc xà gây ra.
Mạc Túc trầm mặc liệu lý vết thương, biểu tình tựa như khắc băng, nhưng các ngón tay phải hơi run rẩy cũng đã biểu hiện nàng cũng không bình tĩnh như mặt ngoài thể hiện.
Mà Đế Mặc Thần cũng không phải hoàn toàn hôn mê, đôi khi sẽ thở dốc một cách nặng nhọc, đôi khi hai tay nắm chặt thành quyền, mồ hôi trên trán rũ rượi. Trung gian hắn có tỉnh lại một lần, thấy Mạc Túc không chỉ lông tóc vô thương, bình an vô sự mà còn bận trước bận sau xử lý vết thương cho hắn, hắn liền cười:
“A Túc không có việc gì thì ta yên tâm rồi!”
Mạc Túc ngồi đối diện, lẳng lặng nhìn hắn, lặp lại một câu:
“Ngươi rõ ràng biết ta có bản lĩnh né tránh!”
Đế Mặc Thần hơi suy yếu, nhưng vẫn mỉm cười đáp:
“Ta biết! Nhưng ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, bản năng thôi thúc ta quên hết tất cả, chỉ nghĩ đến việc che ở trước mặt ngươi. Không để ngươi chịu bất cứ thương tổn nào.”
Mạc Túc nghe xong câu này, hơi hơi hoảng hốt. Sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người chỉ bằng bản năng che chắn phía trước cho nàng như vậy.
Nói không cảm động, đó là giả!
Nhưng chưa đợi nàng kịp làm ra phản ứng, thì Đế Mặc Thần đã tiếp tục hôn mê.
Mạc Túc nhìn bộ dạng suy yếu này của hắn, nhìn xung quanh đáy vực tối om, lại nghĩ đến sự dị thường của tinh thần lực và hai đứa nhỏ có nguy hiểm, một lòng của nàng đều không thể yên ổn được.
Nàng có nghĩ ngay lập tức đi tìm hai đứa nhỏ, nhưng vết thương của Đế Mặc Thần không thể cử động, nếu không liền sẽ nhiễm trùng nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn vì nàng mới bị thương, nàng lại không thể bỏ lại hắn ở nơi rừng sâu nước độc này cho được.
Ai! Khó làm...
Cùng lúc đó, Mạc Nhất vốn đang ngồi ở ghế chờ đợi của quảng trường, một bên âm thầm tu luyện, một bên trêu đùa hai con sủng vật.
Đúng lúc này, Tiểu Hắc đang lim dim hưởng thụ thì bất chợt mở ra cặp mắt xanh lam huyền bí, lông tơ toàn bộ dựng đứng lên, làm ra tư thế công kích, đồng thời dõi mặt về phía núi sâu, thấp thấp gầm gừ ra tiếng.
“Tiểu Hắc, làm sao vậy!?” Bàn tay vốn đang vuốt ve bị đâm đau, Mạc Nhất hơi sửng sốt, không khỏi nhỏ giọng hỏi.
Mà Tiểu Bạch thì cũng dùng thú ngữ cùng Tiểu Hắc câu thông:
[Cửu Mệnh Li Miêu, đã xảy ra chuyện gì?]
Tiểu Hắc đáp lại, ánh mắt để lộ sự nôn nóng:
[Tiểu chủ nhân vừa truyền tin tức trở lại, nói nàng bị người xấu bắt cóc đi rồi!]
Tiểu Bạch nghe vậy, hơi khó hiểu hỏi:
[Hai vị tiểu chủ nhân cùng một đội, nếu tiểu Long có việc gì, sao ta lại không có cảm giác gì vậy?]
Tiểu Hắc trợn trắng mắt, dẫn đầu nhảy xuống người Mạc Nhất, chạy về phía núi sâu, vừa chạy vừa nói:
[Ai! Chuyện này một chốc cũng giải thích không rõ, ngươi chỉ cần biết hai tiểu chủ nhân khả năng có nguy hiểm là được rồi.]
Tiểu Bạch đáp: [Ngươi có thể cảm nhận được vị trí của bọn họ sao?]
Tiểu Hắc ưu nhã ngẩng cao đầu, khoe khoang bộ lông mượt mà, đáp:
[Đương nhiên, thiên phú của Cửu Mệnh Li Miêu ta lại không phải để trưng bày cho có.]
Tiểu Bạch nghe vậy như suy tư gì, nhớ đến tri thức trong truyền thừa, gật đầu đáp:
[Cũng đúng!]
Mắt thấy một đen một trắng, hai con sủng vật đều bất an mà chạy về phía núi non, Mạc Nhất tức khắc thay đổi sắc mặt, vội vã chạy theo chúng nó.
Mà cũng không lâu sau đó, hắn nhận được tin tức từ chủ tử nhà mình, vì vậy một bên chạy vào Hàm Vân Sơn, một bên liên lạc sở hữu đồng đội lập tức tìm kiếm tung tích của hai đứa nhỏ.
(Tác giả: chương này hơi ngắn, nhưng Lộ sẽ nỗ lực bù lại cho mọi người nha.)