Giám khảo đón nhận ánh mắt đen bóng u lãnh của Mạc Túc thì tinh thần hơi run lên, sau đó vội vã gõ trống tuyên bố:
“Mạc Túc đấu Chu Hạo, Mạc Túc thắng!”
“Mẫu thân uy vũ!!!” Ngay tức khắc, dưới đài đồng thời vang lên thanh âm nhuyễn manh dễ thương của Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng. Bọn nhỏ khuôn mặt tỏa sáng, đồng thời vỗ tay hoan hô.
Mạc Túc hơi ngẩng đầu liếc nhìn qua nơi nào đó trên bậc thềm, sau đó chắp tay sau lưng, xoay người xuống đài, trở lại bên người hai đứa nhỏ.
“Tiểu Long, cất nó đi!” Mạc Túc đưa roi cho con trai, giao cho hắn trách nhiệm bảo quản tốt.
“Từ từ! Ngươi cất roi rồi, kế tiếp chiến đấu phải làm sao đây?” Đế Cửu Diên nghi hoặc lại lo lắng hỏi.
“Tùy tiện dùng cái khác, thứ này không thể dính huyết.” Mạc Túc nhún vai nói, vừa rồi lúc công kích Chu Hạo, nàng đều tận lực lợi dụng vũ khí của hắn để đả thương hắn, “roi mây” nhưng không dính một giọt máu.
Mọi người khóe miệng không khỏi co quắp, trong lòng âm thầm khinh bỉ, ngươi vừa rồi đánh người đánh thật tàn nhẫn, roi vũ sinh phong.
“Nha đầu, cái kia... lão phu có thể hỏi một câu, cây roi này là do ai làm ra không?” Lam Vân đại sư trong lòng có chút ngứa ngáy, ánh mắt tỏa sáng hỏi.
“Ta làm á!” Mạc Túc thuận miệng nói, biểu tình một mực bình tĩnh, nhìn không ra chút nào gọi là hả hê đắc ý.
Mà những người khác nghe vậy thì chấn kinh rồi.
“Nha đầu... ngươi là Huyền phẩm... luyện khí sư?” Lam Vân đại sư gấp gáp hỏi, ánh mắt có chút đỏ lên.
Hắn vừa rồi nhìn qua cây roi kia, thật là tinh xảo kỳ công, hình dáng quái lạ, tuy rằng bề ngoài bóng loáng không có lồi lõm, nhưng mỗi lần vung lên đều phát ra tiếng xé gió, uy lực rất khủng bố. Phẩm cấp còn đã đạt tới huyền binh.
Hắn kinh ngạc nhìn Mạc Túc, đáy mắt xẹt qua không tin tưởng được. Hai mươi hai tuổi, Huyền phẩm luyện khí sư, thật là hiếm thấy a.
Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn, Bạch Phong Hoa cho nhau nhìn thoáng qua, cũng giật mình không thôi.
Chủ mẫu/tẩu tẩu vậy mà là một luyện khí sư?
Mạc Túc bật cười, lắc đầu nói:
“Không biết, ta không có tinh trắc qua!”
Lam Vân đại sư mí mắt co giật một chút, thiên phú cỡ này nhưng không có trắc qua, đây là nói giỡn đi?
“Vậy ngươi sư thừa nơi nào?” Khi hỏi lời này, giọng nói của hắn có chút dồn dập. ||||| Truyện đề cử: Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa |||||
Trên đại lục Huyền Nguyệt này, luyện khí sư không hiếm thấy, nhưng cấp bậc cao lại thu đồ đệ là có thể đếm trên đầu ngón tay. Hắn đã biết Mạc Túc là tứ công chúa Nguyệt Vô Song của Thiên Nguyệt Vương Triều, bảy năm trước nàng xác thật là dốt đặc cán mai, không có huyền rễ tu luyện, càng huống gì là luyện khí sư. Mà nay, nàng dường như biến thành một người khác, thực lực cao cường, trong nháy mắt lại nhảy thành luyện khí sư địa vị cao thượng. Nếu nói bảy năm này, không có cao nhân ở bên cạnh dạy dỗ, hắn tuyệt đối là không tin.
Bởi vậy, hắn cũng càng thêm tò mò, rốt cuộc là vị cao nhân nào mà có tài hóa hủ bại thành thần kỳ như thế?
Mạc Túc trầm ngâm một hồi, lắc đầu nói:
“Không có sư phụ! Là ta tự mình đọc sách, mò mẫm ra tới!”
Mạc Túc thề, nàng chưa từng nói dối, khi ở tinh tế thời điểm, ngoại trừ không gian thuật là ở trong tộc tiếp thu tri thức chuyên nghiệp, còn môn chế tạo vũ khí này, là nàng lúc rảnh rỗi rồi đọc sách nghiên cứu, sờ soạng ra tới.
Xác thật không có người tay cầm tay giáo nàng.
Lam Vân đại sư đã há hốc mồm, mặt già vì kích động mà hơi đỏ lên, nắm lấy bả vai của Mạc Túc mà nói:
“Nha đầu! Thiên phú của ngươi rất trác tuyệt á! Nếu không ngươi gia nhập Tinh Huyền học viện đi, lão phu giới thiệu cho ngươi một người bằng hữu.”
Mạc Túc sửng sốt một chút, theo sau dở khóc dở cười, nhẹ nhàng từ chối:
“Đa tạ hảo ý của ngài, bất quá tuổi ta đã lớn, không thích hợp vào học viện.”
“Mới hai mươi tuổi, nói cái gì không thích hợp?” Lam Vân đại sư nhíu mày, có chút nóng nảy.
Đế Cửu Diên cũng cảm thấy một màn này thật thần kỳ, đang nói chuyện bình thường, sao lại thành mời chào người ta vào học viện rồi.
Nàng lúc này nhìn về phía Mạc Túc, ánh mắt cũng thêm một mạt vui mừng.
Bất quá, cảnh tượng này giống như có chút quen thuộc. Nhiều năm trước, khi Lam Vân đại sư đòi thu ca ca làm đồ đệ cũng là bộ dạng kích động như vậy. Nhưng mà ca ca tâm chí sắt đá, thẳng thừng cự tuyệt, nên hắn mới lui mà cầu tiến thu nàng làm quan môn đệ tử.
Tẩu tẩu cũng có đãi ngộ y chang như thế, giờ khắc này nàng mới hiểu được Đế Thanh Hàn cảm khái hai chữ “xứng đôi” là như thế nào.
Có thể được Lam Vân đại sư tán thưởng mời chào, sao lại là vật trong ao được.
Mạc Túc buồn cười nhìn Lam Vân đại sư, an ủi:
“Lam Vân đại sư, ngài yên tâm! Tuy rằng ta không có duyên phận với Tinh Huyền, nhưng ta sẽ dẫn tiến cho ngài một vị tiểu bằng hữu, thiên phú của hắn đều không kém ta nga.”
“Thôi được rồi! Ngươi không muốn ta sao có thể miễn cưỡng. Nhưng mà có thể tiết lộ một chút, tiểu thiên tài kia giờ đang ở nơi nào sao?” Lam Vân đại sư có chút thất vọng thở dài, nhưng nghe Mạc Túc nói xong, thì lại đánh lên tinh thần.
“Bí mật! Tới lúc đó ngài sẽ biết!” Mạc Túc nhếch khóe môi, cố tình bán cho hắn cái nút. Nhìn thấy bộ dạng ngứa ngáy tò mò của hắn, cũng rất thú vị.
Mạc Nhất, Mạc Cửu âm thầm nhìn thoáng qua Mạc Vân Long, đáy lòng thầm than.
Tiểu thiên tài kia còn không phải là ở đây sao?
Mạc Vân Long có chút kích động, biết mẫu thân đây là lót sẵn đường cho mình, cho nên hắn cảm thấy trong lòng tràn đầy sức mạnh, thầm thề với lòng nhất định không thể để mẫu thân thất vọng.
Mạc Du Hồng cũng có chung niềm vui, hai huynh muội rúc đầu lại cùng nhau, hí hửng to nhỏ.
“Nhưng mà, sao cây roi kia lại không thể dính huyết?”
Đế Thanh Hàn nghĩ tới cái gì, tò mò hỏi.
Mọi người cũng đối với việc này có nhiều thắc mắc.
Vũ khí làm ra, không đều là để chiến đấu sao? Còn sợ dính huyết là cái quỷ gì? Sao kiều khí vậy?
Mọi người không có chú ý tới, nhắc lại thượng phương bảo roi thì biểu tình của hai đứa nhỏ có chút một lời khó nói hết, phồng má phụng phịu.
Mạc Nhất, Mạc Cửu suýt chút nữa thì cười ra tiếng tới. Mấy người nhìn về phía Mạc Túc, chờ đợi nàng cho câu trả lời.
Mạc Túc ý vị thâm trường nhìn qua hai đứa con nhà mình, than nhẹ nói:
“Thượng phương bảo roi, cũng có thể gọi tắt là 《roi mây》, tác dụng của nó là trên đánh quỷ thần, dưới diệt yêu ma. Nó chỉ vì tiêu diệt cặn bã mà ra tay. Bất quá, nếu bị dính một giọt máu thì sẽ rơi xuống cách điệu của nó.”
Mạc Túc nghiêm trang đứng đắn lừa dối, đối với việc Mạc Vân cho cây roi mây đặt tên “thượng phương” nàng cũng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Nữ nhân kia xem ti vi xem nhiều, nghiện 《Bao Thanh Thiên》 đến nỗi cách một đời cũng không quên được.
Cái cách nói chém yêu ma quỷ quái này cũng là do nàng tự nghĩ ra.
“Khụ! Ha ha...” Mạc Cửu nhịn không nổi nữa, rốt cuộc ôm bụng cười ra tiếng.
Khóe miệng của Mạc Nhất cũng kịch liệt co giật.
Bọn họ cười không phải vì cái tên roi kỳ ba này, mà buồn cười vì chủ tử trưng ra một khuôn mặt diện than, còn nghiêm trang lừa dối.
Mạc Túc liếc xéo tên cấp dưới dở hơi này, chống lại vài ánh mắt tò mò.
Mọi người chưa kịp gật gù vì lời giải thích của nàng, Mạc Cửu lại bất thình lình cười to làm cho bọn họ không hiểu ra làm sao.
“Có cái gì không đúng à?” Bạch Phong Hoa vuốt cằm hỏi, ai nói sao chứ nàng cảm thấy cái tên “thượng phương” này cũng cực kỳ có phong cách nha.
Mạc Cửu ôm bụng cười hồng hộc, qua vài chục giây mới dừng lại được, nước mắt nước mũi đều trào ra tới, ho khan nói:
“Khụ! Các ngươi đừng bị chủ tử nhà ta lừa gạt. Cây roi mây kia nào có thần kỳ như vậy, kiêng kị dính huyết là bởi vì nó chỉ dùng để răn dạy hai đứa nhỏ không nghe lời mà thôi.”
Hắn suýt chút nữa thì cười chết.
Bộ não của Mạc Vân kia cũng thật thanh kỳ, ai đời lại khoa trương roi mây có thể đánh yêu ma quỷ quái?
Mọi người:...
Không thể tưởng tượng được, cái tên cao lớn như thế, tác dụng lại bé xíu xiu?
Bọn hắn hết chỗ nói rồi.
Thượng Phẩm Huyền Binh, lại dùng để dạy con?
Chỉ sợ trên thế giới này, cũng chỉ có Mạc Túc mới tài đại khí thô như thế.
Mọi người ở bên này đùa giỡn pha trò, bên kia vài người đã tức đến chết khiếp.
“Sao có thể? Nàng sao lại có bực này thực lực?”
Nữ đế, Nguyệt Vũ Đình, Nguyệt Thanh Loan, Liễu Như Tâm đều không thể tin được vào những gì mình thấy, sắc mặt giống như kẹp phải ruồi bọ mà trở nên khó coi, như vỉ pha màu vậy liên tục thay đổi màu sắc.
Nguyệt Vũ Đình ngồi trên đài cao, nhìn xa xa mấy người quanh quần ở Mạc Túc bên cạnh, ánh mắt như muốn phun hỏa.
Mà Nguyệt Thanh Loan nhìn hai thân ảnh quen thuộc trong đó, mày không khỏi nhíu lại.
Nguyệt Vô Song khi nào thì cùng Lam Vân đại sư quen thuộc như vậy?
Mấy người tâm tư lay động, âm thầm tính toán ý nghĩ của riêng mình.
Trong khi đó, lôi đài đấu đã qua gần mười tràng.
Trải qua hai giờ nghỉ ngơi, Mạc Túc lại lần nữa nghe được tên mình.
“Trận thứ ba mươi mốt, Mạc Túc đấu với Cầm Thiên Doanh! Mời hai vị tuyển thủ mau chóng lên đài.”