Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 35: Chương 35: Đại hội đấu giá (7)




Mặc dù cả hội trường đều biết sàn đấu ngày hôm nay là của các phòng khách quý, nhưng không ngại bọn họ kêu giá cực kì nhiệt tình. Lần này, giá khởi điểm vẫn là hai trăm vạn lượng, tốc độ và nhiệt liệt đề giá không hề kém so với ban đầu.

Chưa đầy năm phút mà giá cả lại đột phá tới rồi một ngàn năm trăm lượng hoàng kim.

“Một ngàn bảy trăm lượng!” Ở nơi nào đó của lầu năm, giọng nữ quen thuộc lại đề giá.

Mọi người cũng không xa lạ gì với phòng này, hơn nữa còn biết thân phận của nàng là công chúa Đông Lăng, điều đặc biệt là cô nàng này trước đó mua vài món đều với giá trên trời.

Mà nguyên nhân làm cho hết thảy là vì...

Mọi người ánh mắt quỷ dị liếc qua một căn phòng nào đó ở lầu ba. Bọn họ đã đoán ra một quy luật, chỉ cần là vị ở lầu năm kia thích và kêu giá món gì, thì người ở lầu ba này sẽ tận lực đề giá, giá cả tiêu thăng để cho mọi người phải há hốc mồm. Cuối cùng vị lầu năm kia lấy mức giá trên trời để mua đồ vật, nhiều lần đều không bỏ sót món gì.

Cũng thật là kỳ ba!

Nếu không phải trong thâm tâm bọn họ biết rõ phòng lầu ba này là do Lâu Giang Các xếp người vào, đề giá cũng không chỉ riêng vị kia, thì bọn họ chắc chắn có lý do nghi ngờ, hai phòng này tuyệt đối có thù oán.

À, chắc là cũng có hiềm khích gì đó, nếu không các phòng khác đều bình thường, sao chỉ có khi lầu năm ra tiếng thì lầu ba mới đề giá ác ôn như thế chứ!

Lần này, nội tâm bọn họ có chút hưng phấn, vậy mà có chút chờ mong lầu ba sẽ lại ra tiếng.

Đáng tiếc, làm cho bọn họ thất vọng rồi, người ở lầu ba vẫn một mực im lặng. Mọi người nhìn nhìn cũng dời khỏi tầm mắt, tiếp tục quan sát phía dưới.

Sau khi Liễu Như Tâm kêu giá xong, thì phòng 602 nãy giờ không lên tiếng cũng bắt đầu kêu giá:

“Hai ngàn lượng!”

Liễu Như Tâm ở trong phòng cắn môi, nắm đấm nắm chặt một hồi mới buông lỏng, trong ánh mắt cảnh cáo của hai người lão giả, nàng chỉ có thể bỏ cuộc.

Hai người lão giả trong lòng đã có bất mãn, vị công chúa này thật là không biết thời thế, lại còn ngu muội vô tri, liên tiếp nhiều lần mua đồ vật với giá trên trời. Khiến cho gia sản bọn họ hiện tại thiếu hụt, tranh không được Cửu Tinh Chung Nhũ kia.

Vậy mà nàng còn không biết lỗi của mình ở đâu, gương mặt cứ câng câng, hất hàm sai khiến.

Hai vị lão giả càng nghĩ càng tức, nghĩ thầm chờ về tới Đông Lăng, sẽ đem chuyện này hoàn toàn bẩm báo, để Hoàng thượng trừng phạt nàng.

Trên cơ bản, khách lầu năm đã không còn đủ tài lực tranh cùng, cho nên im re như ve sầu mùa đông. Lúc này chỉ còn lại hai thanh âm không ai nhường ai mà kêu giá:

“Hai ngàn hai trăm lượng!”

“Hai ngàn năm trăm lượng!”

Phòng 601 đã có một giọt nên không ra tiếng, mà phòng 603 của Cố Đình Nguyên đã không đủ lực lượng theo cùng nên cũng im lặng. Cho nên chỉ có hai phòng còn lại là kêu kịch liệt nhất.

Nháy mắt, giá cả đã lên tới hai ngàn tám trăm lượng.

Khi gọi mức giá này, cả hai bên đều có chút do dự, thầm nghĩ chỉ còn hai phòng bọn họ, hay là nhường cho người kia, còn giọt cuối cùng thì mình bắt. Như vậy giá cả sẽ không lại đề cao.

Hiển nhiên, phòng 604 đã hiểu được ý ngầm này, nên tuyên bố bỏ cuộc.

Thiếu niên đứng cạnh tiểu Nhạn kích động gõ chuông, lại gân cổ gào thét:

“Hai ngàn tám trăm lượng lần một... hai ngàn tám trăm lượng lần hai... hai ngàn tám trăm lượng...”

Chỉ là, thiếu niên chưa kịp kêu hết câu, đã có một thanh âm trầm tĩnh vang lên, đè giọng của hắn xuống.

“Ba ngàn lượng!”

Cả hội trường im lặng trong nháy mắt, mà Đoan Mộc Huyền cũng không nghĩ tới ngay lúc này lại có một con hắc mã xông ra, cho nên sôi nổi tìm kiếm thanh âm của tiếng nói đó.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, quan sát mấy phòng còn lại của lầu sáu, sau đó xác định tiếng nói này không phải của mấy phòng kia.

Ngay lúc bọn hắn nghĩ mình có phải bị ảo giác hay không thì có một người đột nhiên tung hô:

“Là lầu ba, là cái phòng kia!” Hắn ngồi ở khán đài, chỉ tay vào phòng đơn, cặp mắt trợn tròn và miệng hé ra, có thể nhét một quả trứng gà.

Cả hội trường theo thanh âm này nhìn qua, tức khắc bùng nổ:

“Ta sát! Lại là căn phòng lời nguyền kia!”

“Chiêu trò của Lâu Giang Các năm nay thật là khó lòng phòng bị, chẳng lẽ là nhân viên được tăng lương nên mới ra sức đề giá như vậy?”

“Tổ tông lầu ba, lão tử thật sự cho ngươi quỳ!!!”

“Mẹ nó Lâu Giang Các lần này có thần trợ công rồi!”

“Cũng chưa chắc, bọn họ ra sức như vậy, khẳng định là chưa nhận được chỉ thị đi. Không phải là còn một giọt cuối cùng sao? Lúc này không phải là thời cơ thích hợp để đề giá a? Bọn họ làm như vậy, chẳng khác nào là heo đồng đội, cho Lâu Giang Các thu mua Cửu Tinh Chung Nhũ trở về. Rốt cuộc, giọt thứ hai cũng không thể quá cao hơn ba ngàn lượng nha?”

Nghe người kia nói, mọi người sôi nổi trầm mặc, nhưng mà nghĩ không ra chiêu này của Lâu Giang Các là có dụng ý gì?

Bọn họ đoán không được!

Tất cả sôi nổi nhìn về phía Tiểu Nhạn và Chu quản sự chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh tiểu Nhạn, ánh mắt bao hàm mức tạp nhìn một phòng nào đó ở lầu ba.

Việc này rốt cuộc là thế nào? Bọn họ không hề xếp người đề giá. Vậy thì người này là ai?

Tiểu Nhạn cũng không thể hiểu được.

Giữa lúc mọi người ngơ ngác không hiểu ra sao thì thanh âm của Đoan Mộc Huyền lại truyền tới, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi:

“Ba ngàn năm trăm lượng!”

Hắn đang đánh cược, đánh cược Lâu Giang Các sẽ không cùng hắn tranh, hơn nữa, đây chỉ là chiêu trò nâng giá. Nếu bọn họ còn dám nâng giá nữa, vậy thì tự mình nuốt về luôn đi, tổn hại chỉ là thanh danh của bọn họ.

Sau khi hắn ra tiếng, mọi người lại nhìn về phía lầu ba, ánh mắt nghi hoặc.

Phòng 603 đã tỏ thái độ, Lâu Giang Các lúc này, sẽ bỏ cuộc hay kêu tiếp!?

“Bốn ngàn lượng!” Mạc Nhất trực tiếp cầm lấy micro, âm thanh đã có chút mất kiên nhẫn.

Mọi người trợn mắt há mồm không thể tin tưởng, vậy mà... vậy mà thật sự dám kêu? Còn một lúc đề lên năm trăm vạn lượng.

Đúng lúc này, phòng 603 lại truyền ra tiếng cười lạnh, Đoan Mộc Huyền tức giận nói:

“Chu quản sự, Lâu Giang Các lần này thật là đánh bàn tính sai lầm. Muốn kêu người nâng giá cũng không nên lộ liễu như vậy. Cổ nhân có câu, tham thì thâm! Cho nên bản công tử bỏ cuộc!”

Sắc mặt mọi người có chút vi diệu nhìn Chu quản sự, mà ánh mắt của hắn lúc này lại nhìn về phía lầu ba, trong mắt có suy nghĩ sâu xa:

“Vị công tử ở lầu ba này, mạn phép cho lão phu xin hỏi, ngài nhất định phải chụp được giọt Cửu Tinh Chung Nhũ này sao!?”

Việc này nhất định là có ai đó ngầm nhúng tay chưa qua chỉ thị của hắn, tham lam muốn trích phần trăm nhiều, chưa hề nghĩ tới hậu quả này. Cho nên hắn dám xác định, người này phó không nổi số tiền kia.

Mạc Nhất nhận được chỉ thị của chủ tử nhà mình, chỉ có thể cười khổ, hắng giọng lạnh lùng nói:

“Chu quản sự! Ý của ngươi là không muốn bán cho ta? Bản công tử mua được bằng tiền và thực lực của chính mình. Lâu Giang Các lại khinh thường không muốn bán. Ngươi sợ ta không đủ tiền trả đi? Được rồi, vốn định lát nữa xuống tận phòng lấy rồi trả tiền sau. Nhưng bây giờ bản công tử đổi ý, ngươi trực tiếp đem Cửu Tinh Chung Nhũ lên đây, ta trả đủ tiền cho ngươi!”

Khắp hội trường tĩnh mịch như tờ, chỉ có giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang vọng.

Giữa lúc tiểu Nhạn và thiếu niên còn chưa hiểu ra sao, thì Chu quản sự đã vỗ đùi cái bộp, ánh mắt thình lình sáng lên, vội vã thay luôn công việc của thiếu niên, gõ chuông rồi trịnh trọng tuyên bố:

“Vị công tử đây hiểu lầm! Công tử là khách quý của Lâu Giang Các chúng ta, sao chúng ta có thể khinh thường ngài cho được. Lão phu sẽ trực tiếp mang Cửu Tinh Chung Nhũ lên cho ngài!”

Chu quản sự âm thầm đổ mồ hôi hột. Mạc công tử ơi là Mạc công tử, các chủ cho ngươi thẻ khách quý thì ngươi không ngồi, lại ngồi ở phòng đại chúng, chọc cho ta thiếu chút nữa thì hiểu lầm.

“Tiểu Nhạn, ngươi tiếp tục chủ trì, lão phu mang một bình lên cho khách đây!” Chu quản sự phất tay với tiểu Nhạn, đi nhanh một nước, từng bước sinh phong.

Cả hội trường:...

Công tử? Khách quý?

“Ta má ơi! Hình như... hình như ta phát hiện một sự thật. Lầu ba là phú hào thật, không phải người do Lâu Giang Các sắp xếp!”

“Mẹ kiếp! Đầu năm nay phú hào cũng thật biết cách chơi! Cải trang giả dạng ngồi ở ghế đại chúng. Ta có nên cảm thấy may mắn vì ngồi cùng lầu với hắn hay không đây?”

“Nhìn cách Chu quản sự nói chuyện với hắn, hẳn là thân phận địa vị không tầm thường. Cũng không biết rốt cuộc là ai!?”

“Đại gia ơi là đại gia? Ngài là khách quý mà lại không ngồi ở phòng khách quý, đi tranh giành phòng đại chúng với chúng tôi làm gì chứ!”

“Tổ tông! Lúc nãy lão tử nói chơi, lần này lão tử là quỳ thật!”

“...”

Nói chung, cả hội trường đều bùng nổ rồi, ai cũng không có nghĩ tới sẽ là loại biến chuyển này. Người nâng giá mà Lâu Giang Các sắp xếp nháy mắt trở thành khách quý có giá trị con người bốn ngàn vạn hoàng kim.

Mà mấy phòng khách quý ở lầu sáu lúc này, có những phản ứng không giống nhau, nhưng đều đồng loạt cho người đi điều tra thân phận của người ở lầu ba.

Loảng xoảng!

Một phòng nào đó của lầu năm, Liễu Như Tâm nghiến răng nghiến lợi, quăng ngã chén trà trên mặt đất, hậm hực nói:

“Tiện nhân! Rốt cuộc là ai? Các ngươi cho ta đi tra, rốt cuộc là ai đối nghịch với bản công chúa!?”

Thị vệ không nói hai lời liền quay đầu đi, lúc này đây thiếu niên và hai vị lão giả không có ngăn cản.

Bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc là ai dám can đảm khiêu chiến hoàng tộc.

Mà phòng 603, Đoan Mộc Huyền cũng buồn bực không thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm căn phòng dưới nào đó, nghiến răng nghiến lợi:

“Bị chơi khăm!” Đối phương rõ ràng là cố ý, cố ý để cho hắn hiểu lầm đây là chiêu trò của Lâu Giang Các mà chủ động bỏ cuộc. Được như ý nguyện mà dùng bốn ngàn lượng mua Cửu Tinh Chung Nhũ. Nếu không, sao hắn có thể dễ dàng buông tha như thế.

Tưởng tượng giọt Cửu Tinh Chung Nhũ cuối cùng, hắn phải tranh đoạt với Bách Lý Hồng Thanh, Đoan Mộc Huyền muốn đập đầu vào khối đậu hũ để tự sát cho rồi.

Cả đại lục ai chẳng biết, Đoan Mộc và Bách Lý gia đối đầu như nước với lửa, nữ nhân kia chắc chắn sẽ giành bằng được Cửu Tinh Chung Nhũ, nghĩ đến giá cả tiêu thăng sắp phải đối diện, hắn quả thật là tức muốn hộc máu.

Đế Thanh Hàn ngồi ở bên cạnh, chỉ e sợ thiên hạ không loạn, trực tiếp cắm đao vào bằng hữu:

“Ôi! A Huyền ngây thơ đáng yêu bé bỏng của ta, thật là tội nghiệp cho ngươi, ngạnh sinh sinh đem cơ hội dâng cho người khác. Làm sao bây giờ? Chỉ còn một giọt cuối cùng, ngươi có mang đủ tiền không. Nếu không thì tiểu gia cho ngươi mượn, sau này ngươi làm trâu làm ngựa cho ta nha!”

“Ngươi nằm mơ!” Đoan Mộc Huyền chỉ tay vào tên không đứng đắn nào đó, tức đến run người.

Phòng 306

“Chủ tử, người nghĩ ra chủ ý này thật sự là quá tuyệt, chúng ta vậy mà dùng bốn ngàn lượng mua Cửu Tinh Chung Nhũ!” Mạc Nhất hoàn toàn phục sát đất, ai có thể nghĩ đến, từ lúc vào hội trường chủ tử nhà hắn đã bắt đầu tính kế.

Hôm nay bọn họ không mang nhiều tiền, chỉ bằng số trướng hôm trước và trang sức bán được hôm nay, nếu chính diện đôi co với các phòng khách quý thì bọn họ chưa chắc đã mua được Cửu Tinh Chung Nhũ. Nhưng từ lúc bắt đầu, chủ tử đã lợi dụng chỗ ngồi này, làm ra hàng loạt biểu hiện, cho rằng mình được Lâu Giang Các sắp xếp để nâng giá, đánh mất tâm tư phòng bị của bọn họ, sau đó đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

Thời cơ, lực lượng, đều được nàng vận dụng đến kịp thời, mưu kế liên tiếp mưu kế, không chậm một giây, không sớm một phút.

“Cũng có công ngươi đính gian phòng này! Cho nên mới làm mọi việc trở nên thuận lợi. A Nhất! Ngươi cũng có công lớn!” Mạc Túc nhìn Mạc Nhất, khích lệ một câu.

Quả thật, nếu như không có Mạc Nhất đính gian phòng này, thì nàng chưa chắc bắt được Cửu Tinh Chung Nhũ dễ dàng như thế.

À không! Còn phải cảm ơn người của Lâu Giang Các, không có sớm đứng ra giải thích rằng nàng không phải là bọn họ sắp xếp, mọi chuyện mới có thể thuận lợi.

Còn hung hăng trá Liễu Như Tâm một bút.

“Tiểu Long, Tiểu Hồng, các con hiểu được bao nhiêu phần trong chuyện mà mẫu thân làm hôm nay?” Khích lệ Mạc Nhất xong, Mạc Túc lại nhìn sang hai đứa nhỏ, ánh mắt nghiêm túc như là trưởng quan đang khảo vấn tướng sĩ của mình.

Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng trầm tư một hồi, đồng loạt đưa lên ba ngón tay, giọng nói nhuyễn manh đáp:

“Dạ! Chúng con hiểu được ba phần thôi ạ!”

Mạc Túc đưa tay búng vào trán hai đứa nhỏ, mỉm cười nói:

“Không tồi! Có tiến bộ! Tiếp tục cố gắng!” Rốt cuộc thì bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ, có thể nhìn thấu mưu kế thủ đoạn của người lớn ba phần là đã thông minh hơn người rồi, từ từ tới.

“Nhưng mà hiểu là một chuyện, không được vận dụng mấy thứ này đi hại người có biết hay không? Một ngày mà các ngươi chưa hiểu được tám phần thì đó chỉ gọi là tiểu thông minh, dễ dàng bị người chọc phá. Có biết hay không!” Mạc Túc lại răn dạy, mặc dù sớm cho hai đứa nhỏ tiếp xúc với âm mưu quỷ kế như thế này là muốn bọn họ cảnh giác với thế giới bên ngoài, nhưng nàng không hi vọng tư duy của bọn nhỏ sẽ bị chạy trật, tạo ra dưa vẹo táo nứt gì đó thì không tốt chút nào cả.

“Tiểu Long, Tiểu Hồng ghi nhớ lời mẫu thân, tuyệt đối sẽ không làm xằng bậy!” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, thập phần nhu thuận.

Đúng lúc này.

Cốc! Cốc! Cốc!

“Ta là Chu quản sự! Mạc công tử có thể mở cửa ra được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.