Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 151: Chương 151: Đội ngũ báo danh kỳ ba




Ngày hôm sau, hai chiếc xe ngựa từ cửa Lâu Giang Các xuất phát đi về hướng bắc. Cả hai thùng xe đều thập phần điệu thấp, màu sắc thiên về thâm lam và không có bất kì hoa văn tiêu chí nào. Nhưng nếu có thể ngồi vào đến bên trong, ai cũng sẽ phải cảm thán kĩ năng chế tạo xảo đoạt thiên công. Bởi vì không gian bên trong là lớn vô cùng, họa tiết tinh tế, vật phẩm tuy đơn giản nhưng để lộ bất phàm.

Cả hai chiếc đều là thành phẩm lúc Mạc Túc rảnh rỗi rồi làm ra tới.

Ban đầu, Đế Mặc Thần đề nghị dùng xe ngựa của hắn, nhưng Mạc Túc không đồng ý, bởi vì xe hắn có bề ngoài quá xa hoa, mặc kệ đi đến chỗ nào đều sẽ thành tiêu điểm. Cho nên nàng cực kỳ ghét bỏ mà trả lại cho hắn.

Đế Mặc Thần có thể làm sao? Hắn chỉ có thể phối hợp. Cho nên hôm nay khởi hành, Đế Mặc Thần một mình một chiếc. Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp ngồi ở càng xe bên ngoài để đánh xe.

Nghĩ đến chỗ này, Đế Mặc Thần cảm thấy buồn bực cực kỳ, hắn vốn dĩ muốn ngồi cùng xe với Mạc Túc và hai đứa nhỏ, ai ngờ Mạc Túc thế nhưng uy hiếp hắn, nàng nói chỉ cần hắn muốn ngồi cùng, thì phải chịu cho nàng hóa trang thành nữ nhân.

Biểu cảm lúc ấy của Đế Mặc Thần là mộng bức. Trong lòng liên tục ngọa tào...

Hắn tuy rằng rớt tiết tháo, mất liêm sỉ, nhưng còn không đến nỗi cải trang thành nữ nhân. Như vậy đứng chung cùng Mạc Túc ở một chỗ, người khác sẽ xem hắn thành cái gì? Một đời anh danh của hắn đều phải mất sạch.

Hắn muốn làm nam nhân, làm phu quân của nàng. Chứ không muốn trở thành hảo tỷ muội!!!

Cho nên hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thỏa hiệp, thay đổi thành mặt nạ da người bình thường, ôm gối ôm cô đơn chiếc bóng trong xe ngựa lạnh lẽo, bên tai nghe tiếng cười đùa ầm ĩ của hai đứa nhỏ truyền đến.

Nói đến cũng kì quái, lúc trước hắn một mình cô độc không thấy có cái gì. Nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy cực kì tra tấn, như là bị bỏ rơi?

Đế Mặc Thần không khỏi lắc đầu, cười khổ một tiếng. Sau đó nhìn thoáng qua người đệ đệ ngủ gà ngủ gật chảy nước bọt ở một bên, vẻ mặt xẹt qua ghét bỏ.

Người gần hai mươi tuổi đầu, như thế nào còn không có chịu trưởng thành đâu?

Mà Mạc Túc cắt bỏ được cái đuôi sau lưng, tâm tình phá lệ vui sướng, nhàn nhã thưởng thức hạt châu trong lòng bàn tay.

Hai huynh muội Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng đều ngồi bên cạnh, trong ngực ôm thú sủng, đôi chân lúc lắc cực kỳ đáng yêu.

“Oa! Thần thúc thúc thật là xinh đẹp! Như tiên nữ vậy!” Mạc Du Hồng nhìn vào hình ảnh chứa đựng bên trong hạt châu, ánh mắt tỏa sáng ra hồng nhạt phao phao, hào hứng xuýt xoa.

Mạc Vân Long len lén liếc mắt mẫu thân nhà mình một cái, trong lòng hơi đồng tình Đế Mặc Thần. Ai có thể nghĩ đến, một người nghiêm túc như mẫu thân lại bày ra trò đùa dai này, càng nguy hiểm hơn là nàng thế nhưng dùng Lưu ảnh thạch để chụp lại lưu niệm.

Hình ảnh trong hạt châu, Đế Mặc Thần vẫn gương mặt đó, nhưng sử dụng nhẫn dịch dung của Mạc Túc chế tạo, hình tượng đã biến hóa một trăm tám mươi độ. Thay thế cho trường bào là một bộ váy dài cổ điển đen tuyền, làm tôn lên làn da trắng nõn như bạch ngọc, hai loại nhan sắc mâu thuẫn đối lập khiến người trong hình vừa lạnh lùng lại vừa vũ mị. Kiểu tóc biến đổi, trang sức phụ kiện gắn lên, cộng với dung nhan yêu nghiệt, làm cho Đế Mặc Thần nháy mắt trở thành đại mỹ nữ tuyệt sắc, phảng phất là đóa hoa sen đen nở rộ giữa mùa đông lạnh giá.

Mạc Vân Long một bên xem hình, một bên trộm lấy ra vài con lưu ảnh thạch sao chép lại. Trong đầu phảng phất đã thấy vô số ngân phiếu hướng chính mình bay tới.

Hắn nhớ rõ Phong thúc thúc cùng với Nguyệt dì nói, “phụ thân” có rất nhiều tiền.

Để giữ gìn hình tượng, “phụ thân” nhất định sẽ dùng giá cao mua lại sở hữu lưu ảnh thạch, đến lúc đó hắc hắc...

Dù sao trong tay mẫu thân có bản chính, hắn có vô số bản sao để bán đi ra ngoài, hắn thật là quá thông minh.

Mạc Túc phát hiện hai đứa con mình, một đứa nhìn hình chảy nước dãi, một đứa lại cười hệt như tên ngốc, trong lòng cảm giác cực kỳ sốt ruột.

Nhà có hài tử đến tuổi phá phách nghịch ngợm thì phải làm sao đây? Online chờ, rất cấp bách!

Tinh Huyền học viện tọa lạc ở hướng đông bắc của đại lục, diện tích rộng lớn vô ngần, bằng cả hai tòa thành trì gộp lại, sau lưng dựa Hàm Vân Sơn, cùng hướng bắc về phía tây khoảng ba mươi dặm lộ trình là biên cương quan trọng thuộc địa phận Bắc Dạ quốc. Cho nên, Bắc Dạ quốc không có học viện hoàng gia, mà sẽ cổ vũ tất cả con cháu tiến vào học viện Tinh Huyền. Bởi vậy, đại đa số đệ tử của học viện, đều xuất thân từ Bắc Dạ quốc.

Học viện chiêu sinh đã bước vào giai đoạn đếm ngược, những người tới sớm đã sớm báo danh, chuẫn bị kĩ càng mọi thứ chỉ chờ thời gian khảo nghiệm.

Mạc Túc vướng chuyện rắc rối ở Thiên Nguyệt, cho nên xem như đến trễ, bất quá lại vừa kịp lúc hết hạn báo danh trước một ngày.

Mọi người tìm một góc cất đi xe ngựa, đi bộ đến quảng trường để báo danh.

Mạc Túc và Đế Mặc Thần đi ở hai bên, hộ hai đứa nhỏ giữa người để tránh va chạm, Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp, Đế Thanh Hàn, và Mạc Nhất phân biệt đi ở phía sau. Tuy rằng dung mạo mỗi người đã làm qua xử lý, nhưng khí chất bất phàm và tình cảnh hộ tống đồ sộ thế này vẫn khiến nhiều người đưa mắt mà nhìn.

Đặc biệt là Đế Mặc Thần, Mạc Túc và tổ hợp hai đứa nhỏ, nháy mắt trở thành tâm điểm chú ý.

Hình ảnh một nhà bốn người, đưa tới vô số ánh mắt hâm mộ cùng kinh diễm.

“Mẫu thân, mẫu thân! Báo danh ở chỗ đó kìa!” Mạc Du Hồng chỉ tay về phía trước, ríu rít hứng khởi nói.

Mạc Vân Long tuy rằng cố làm ra vẻ ông cụ non chững chạc, nhưng ánh mắt lại len lén quan sát xung quanh, thỉnh thoảng sáng ngời, chứng tỏ hắn cũng rất kích động.

Đặc biệt là nhìn bên phải đứng phụ thân, bên trái đứng mẫu thân, hắn lại có cảm giác chính mình hạnh phúc nhất trên đời.

Nói đi nói lại, hình như có một người phụ thân cũng không tệ lắm!

Một hàng tám người đi đến cửa học viện, nhưng phía trước đã xếp hàng thành điều trường long, hẳn là phải đợi rất lâu mới có thể tới phiên bọn họ.

Thấy tình hình chen chúc này, Đế Mặc Thần khẽ nhíu mày, cố nén sự không thoải mái, tận lực thu liễm hàn khí. Nhưng thân thể vẫn căng thẳng, banh cứng đờ như một cung tên.

Mạc Túc thình lình thấy được, nhấp môi nói:

“Nếu không ngươi vẫn là sang tửu lâu bên kia ngồi một chút đi, gần đến chúng ta thì ngươi trở lại.”

Tiếp xúc mấy ngày nay, nàng cũng biết tên này có chứng cưỡng bách, thói ở sạch nghiêm trọng. Bảo hắn đứng giữa trưa nắng, cùng nhiều người chen lấn xếp hàng, hắn khẳng định chịu không nổi.

Đế Mặc Thần lắc đầu, bỗng chốc cúi người xuống bế lên Mạc Du Hồng, bình thản nói:

“Có đi ngồi, thì cũng là ngươi đi! Một nam nhân như ta, sao có thể thua kém hai đứa nhỏ được. Tiểu Hồng, cha bế con cho đỡ mỏi chân ha?”

“Oa! Thần thúc thúc uy vũ!” Mạc Du Hồng ôm lấy cổ nam nhân, cười híp mắt reo hò.

Đế Thanh Hàn cũng bỗng chốc vượt lên trước, nhân lúc Mạc Vân Long chưa kịp phản ứng đã ôm gọn hắn trong ngực, cười cực kỳ hiền lành nói:

“Tiểu Long không khóc, không hâm mộ muội muội. Thúc thúc cũng bế con nha.”

Mạc Vân Long: “???” Hắn khi nào thì khóc?

Muốn ôm hắn thì cứ ôm, dù sao hắn cũng không cự tuyệt. Người trưởng thành thật kỳ quái, luôn tìm lý do cho hành động mình nga.

Nam hài không khỏi nhìn Đế Thanh Hàn bằng ánh mắt khinh bỉ.

Đãi ngộ chưa dừng lại ở đó, càng quá mức hơn nữa là, Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp thế nhưng đồng thời lấy ra hai thanh dù đen, bung dù che cho Đế Mặc Thần và Đế Thanh Hàn, đương nhiên cũng là che nắng cho hai đứa nhỏ. Mạc Túc trơ mắt nhìn động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát của bọn họ mà không nói được lời nào.

Sau đó, Mạc Nhất mới phảng phất nhớ đến cái gì, “phanh” một tiếng dọn ra ghế dựa sau lưng Mạc Túc, lại cầm một phen dù, gãi đầu cười hề hề nói:

“Tiểu thư, ngài mau ngồi đi! Chúng ta phải đợi lâu, tuyệt đối sẽ mỏi chân lắm!!!” Bởi vì không gây chú ý, cho nên mọi người thống nhất sửa lại xưng hô, kêu thiếu gia tiểu thư.

Nói xong, Mạc Nhất lại lấy ra nước trái cây, phân cho mỗi người một bình.

Mạc Túc nhìn hai người bên cạnh thích ý đứng che dù, lại nhìn động tác của Mạc Nhất, hắn chỉ kém không dọn ra đồ ăn vặt và hạt dưa nữa thôi là bày tiệc ngoài trời được rồi. Nàng đưa tay nhấn nhấn mi tâm, bất đắc dĩ ngồi xuống.

Bởi vậy, giữa một hàng trường long chật vật xếp hàng, mồ hôi nhễ nhại, xuất hiện một cảnh tượng kỳ ba như thế.

Hàng người phía trước: “...”

Hàng người phía sau: “...”

Khách qua đường: “...”

Đây là tổ tông nhà ai??? Đi báo danh thế nhưng chuẩn bị đầy đủ dụng cụ như thế. Khiến cho bọn khổ bức như bọn họ như thế nào sống?

Chúng ta đứng giữa cái nắng oi ả, các ngươi có dù che. Chúng ta khát khô cổ họng, các ngươi có nước ép trái cây phục vụ. Càng quá mức là, các ngươi còn có ghế ngồi?

Các ngươi sao không lên trời đâu?

Mạc Túc cảm nhận được nhiều cặp mắt ai oán, phẫn nộ từ người xung quanh, nhìn bọn họ như nhìn xiếc khỉ, trong lòng cực kì bất đắc dĩ.

Quả nhiên không nên cho thằng nhãi Đế Mặc Thần đi theo. Thảo nào suốt đường đi hắn không hề làm yêu, thì ra là chờ nàng ở nơi này đâu.

Ước nguyện điệu thấp làm người của nàng hoàn toàn bị đánh vỡ.

________________________________________________

Tiểu Kịch Ngắn

Đế Mặc Thần: Vợ ta chụp ảnh lưu niệm để uy hiếp ta, con trai ta sao chép ảnh để tống tiền ta, con gái ta nhìn ảnh chảy nước miếng, hận không thể đem ta nuốt vào trong bụng. Tác giả, ta quá khó khăn...

Lộ Lộ: Ha ha! Vợ là nợ đời, con trai là bại gia tử, con gái là tình nhân của kiếp trước. Ngươi ráng chịu đi ha.

Đế Mặc Thần: Biết sao được! Ta chỉ có thể sủng và sủng. Sủng bọn họ lên đến trời cao.

Lộ Lộ: Làm tốt lắm người anh emmmm. Ta sẽ làm thuyền bay đẩy các ngươi đến vũ trụ.

(Lộ Lộ: Đừng hỏi ta là ai, ta là cơn bão nho nhỏ thình lình đi ngang qua nơi đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.