Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, lại là một ngày nữa sắp sửa khép lại. Kẻ buôn bán, người đóng cửa tu luyện, mà không hề hay biết có một triều đại đang âm thầm thay đổi hệ thống cầm quyền.
Bên ngoài gió tanh mưa máu, mà Lâu Giang Các vẫn nhất phái bình tĩnh ôn hòa. Sừng sững đứng ở nơi trung tâm của thành thị, không chịu một tia dao động mảy may.
Mạc Túc ngồi ở trên ghế, nghiêm túc kiểm tra sở hữu bài tập trong mấy ngày nay của nhi tử. Biểu tình toát ra vừa lòng, xem ra những ngày nàng không có ở đây, nhi tử không có lười biếng, công khóa đều toàn bộ hoàn thành xuất sắc.
Liếc mắt vào bên trong mành, phát hiện hai tiểu bảo bối đều ngoan ngoãn ngủ rồi, gương mặt tường an vui vẻ, hô hấp thong thả lâu dài.
Cũng phải, bọn họ đều còn nhỏ, mặc dù có tu vi trong người nhưng đi theo nàng bôn ba cả ngày không tránh khỏi mệt mỏi. Hài tử tuổi này đều là ăn, ngủ, chơi đùa. Không nên chứng kiến quá nhiều chuyện phiền lòng như vậy.
Thở dài một hơi, Mạc Túc lại đem lực chú ý lên hộp thiết bên cạnh, trong đó nằm vỏn vẹn một thốc ngọn lửa phát ra độ ấm nhu hòa. Nàng có nghĩ đem nó hiện tại luyện hóa, nhưng trong lòng có tâm sự chưa được thông suốt, làm không được toàn tâm toàn ý đối phó.
Luyện hóa dị hỏa là chuyện cực kỳ nguy hiểm, bởi vì chỉ hơi phân tâm một chút thì sẽ bị nó làm cho thương tích đầy mình. Từ xưa đến nay, số lượng người luyện hóa dị hỏa nhưng cuối cùng bị nó cắn nuốt linh hồn hay đốt thành tro tẫn không ở số ít.
Mạc Túc hơi cắn một chút môi, đem hộp thiết cất vào tinh thần không gian, nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, sau đó bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa.
Nơi này là Lâu Giang Các, nàng đã chứng kiến qua sự phòng vệ nghiêm ngặt của bọn họ, hẳn là sẽ không có kẻ đột nhập nguy hại đến bọn nhỏ.
Huống chi, bên cạnh còn có hai con yêu thú cảnh giác, nếu phát ra tiếng động, nàng trước tiên là có thể biết được.
Hành lang dài thăm thẳm không có một bóng người, nhưng trên góc hai bên được gắn những viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng nhu hòa dịu nhẹ, khiến cho đoạn đường không tính là dài này bớt vài phần tối tăm cũng lạnh lẽo.
Mạc Túc rẽ sang một khúc quanh, thân hình dừng lại trước một cánh cửa quen thuộc, bên trong sáng đèn chứng tỏ người vẫn còn thức, nửa mặt sáng nửa mặt tối chiếu lên người, đem cái bóng của nàng càng kéo càng dài.
Mạc Túc đứng đó trầm tư hồi lâu, mới đưa tay gõ cửa.
Cốc cốc!
“Tiến vào đi!” Nghe bên trong vang lên thanh âm trong trẻo xen lẫn lạnh lùng, Mạc Túc đẩy cửa tiến vào. Màu sắc, cách bài trí của nơi này vẫn quen thuộc như cũ.
Mạc Túc lần theo tiếng nói nhìn lại, phát hiện người đang ngồi ở sau án thư, dáng người thon dài đĩnh bạt, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc mà xem sổ sách. Nàng nhất thời có chút hoảng hốt, dường như xuyên qua thân ảnh kia, thấy đến quá khứ cô tịch của chính mình.
Đế Mặc Thần cảm giác có chút kỳ quái, bình thường Phong hộ pháp hay Nguyệt hộ pháp tiến vào báo cáo sự tình đều là ríu rít như chim sẻ, chưa thấy người đã nghe được tiếng. Hôm nay đều đổi tính?
Hắn nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, sau đó ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc:
“Di? Tiểu Túc Túc hôm nay đến tìm ta? Thật là mặt trời mọc đằng tây nha!” Hắn thong dong từ ghế ngồi đứng lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạc Túc, ngữ điệu ngả ngớn, âm cuối kéo dài.
“Có chút chuyện cần hỏi! Ngươi có thời gian sao?” Mạc Túc biết thằng nhãi này không đứng đắn, cho nên tự động lượt bỏ những lời vô nghĩa bên ngoài tai, bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên có! Bất cứ lúc nào tiểu Túc Túc tìm đến ta, ta đều có thời gian bồi ngươi.” Đế Mặc Thần nhếch khóe miệng, ánh mắt vui vẻ nói.
Mạc Túc hít sâu một hơi, nhịn xuống cỗ xúc động muốn tấu thằng nhãi này một đốn. Trong lòng đem lời hứa hẹn âu yếm của hắn coi như đánh rắm, nàng lạnh lùng nói:
“Vậy thì không cần! Ta chỉ hiếu kỳ một số việc cần giải đáp. Ngươi bận trăm công nghìn việc, ta sẽ không lại quấy rầy.”
Đế Mặc Thần cười khổ một tiếng, trong ánh mắt xẹt qua tia bất đắc dĩ. Hắn không tiếp tục theo đuổi đề tài này, mà mời Mạc Túc ngồi xuống ghế dài. Hai người ngồi đối diện, hắn mới nghiêm túc hỏi:
“Tiểu Túc Túc có vấn đề gì thắc mắc, cứ hỏi đi đừng ngại.”
“Ngươi là người của Đông Linh đại lục đi?” Thấy Đế Mặc Thần rốt cuộc bình thường nói chuyện, Mạc Túc mới nhìn hắn và hỏi.
Khụ!
Đế Mặc Thần sặc một tiếng, thần sắc dưới mặt nạ hơi đổi đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Túc, hỏi:
“Vì sao tiểu Túc Túc lại cho rằng như vậy?”
Hắn không nghĩ tới, Mạc Túc mở miệng câu đầu tiên sẽ hỏi ra vấn đề trí mạng này.
Thân phận của hắn, chỉ có tám đại hộ pháp, Cửu Diên và Thanh Hàn biết đến, chẳng lẽ là bọn họ tiết lộ gì đó.
Mạc Túc nháy mắt đã cảm nhận được không khí xung quanh nhiễm vài tia lạnh lùng cùng sát khí. Nàng vẫn chưa sợ hãi, thong dong nói:
“Ta nhớ rõ lần gặp mặt ở bìa rừng khi đó, ngươi từng hỏi qua ta có phải xuất thân từ Đông Linh Dị Đảo?”
Đế Mặc Thần nghe vậy, thần sắc hơi hòa hoãn xuống, ánh mắt phức tạp hỏi:
“Vậy ngươi thật sự là người của Dị Đảo?”
Mạc Túc lắc đầu, đáy lòng hiện lên tia nghi hoặc:
“Ta không phải! Bởi vậy ta mới thắc mắc, chẳng lẽ người có không gian chi lực đều xuất thân từ Dị Đảo?”
Đế Mặc Thần nhấp môi, không gật đầu cũng không lắc đầu đáp:
“Nếu ở Đông Linh đại lục, vậy hầu hết người có không gian chi lực đều xuất thân từ nơi đó.”
Hiện tại hắn cũng không dám xác định, bởi vì Mạc Túc không phải là một ngoại lệ sao?
“Ngươi biết Dị Đảo đảo chủ họ gì sao?” Mạc Túc lại hỏi, trong lòng dâng lên một tia suy đoán. Lúc trước nàng không biết, nhưng hiện tại nàng đã biết Mạc gia có đặc thù năng lực là xuyên qua không gian. Có lẽ nào, người trên Dị Đảo cũng là một trong những chi nhánh của Mạc gia?
Nhưng nàng không nghe gia gia nói qua còn có mặt khác họ hàng nha. Gia gia dưới gối chỉ có ba nam và nhị nữ.
Đại bá Mạc Thừa Quân bởi vì là trưởng tử, cho nên thừa kế và chấn hưng gia tộc. Cùng mặt khác gia tộc làm nguồn năng lượng sinh ý.
Nhị cô Mạc Ý Tuyết đã gả chồng, bình thường ít khi trở về nhà, nhưng lễ tết vẫn cho phép con cháu tụ hội.
Tam cô Mạc Ý Lan còn độc thân, nhưng suốt ngày trụ ở phòng thí nghiệm, nghiên cứu các hạng mục về không gian hệ.
Phụ thân nàng đứng thứ tư, phía dưới còn có ngũ thúc Mạc Thừa Phong, đồng dạng độc thân. Lúc nàng ra chiến trường phục dịch, hắn đã trở thành lão sư của Liên Minh đệ nhất trường quân đội.
Nói như vậy, bọn họ là không có khả năng đến nơi này.
Đế Mặc Thần quan sát vẻ trầm tư của Mạc Túc, ánh mắt chợt lóe một tia khác thường, lắc đầu nói:
“Ta không rõ ràng lắm, Dị đảo lánh đời đã nhiều năm, ít khi ở đại lục đi lại. Muốn tìm được tung tích của bọn họ còn khó hơn lên trời.”
Mạc Túc nghe vậy cũng không thất vọng, nàng lại nghĩ đến một chuyện khác, hỏi:
“Theo ta được đến tin tức, truyền tống trận giữa Huyền Nguyệt và Đông Linh năm đó đã sụp đổ. Vậy ngươi bằng cách nào mà có thể thông qua không gian vách tường tiến đến nơi đây?”
Nàng nhìn chằm chằm người đối diện, cảm thấy đây tuyệt đối là điểm đột phá duy nhất.
Đế Mặc Thần đồng dạng khiếp sợ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Mạc Túc, sau một hồi lâu mới khàn khàn nói:
“Phụ thân ta ở hội đấu giá mua được một quyển trục không gian truyền tống. Năm đó ta bị người đuổi giết, dưới sự cấp bách liền dùng tới.”
Ánh mắt hơi sáng lên, Mạc Túc vội vàng hỏi:
“Quyển trục hiện tại còn có thể sử dụng sao?”
Đế Mặc Thần hiếm khi gặp bộ dạng kích động của nàng, trong lòng không khỏi lấy làm lạ, nhưng hắn lắc đầu nói:
“Đó là quyển trục sử dụng một lần!” Nếu như có thể trường kỳ sử dụng, hắn đã sớm trở về. Những người kia thiếu hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đòi lại gấp đôi.
Mạc Túc hơi hụt hẫng, thở dài một tiếng. Xem ra nàng vẫn phải làm từng bước tới đề cao thực lực, không thể tìm lối tắt.
Đế Mặc Thần thấy rõ ràng biểu tình của Mạc Túc, hắn bỗng chốc nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc hỏi:. Truyện Kiếm Hiệp
“Ngươi muốn đi Đông Linh đại lục?”
“Đúng vậy!” Mạc Túc cảm thấy việc này cũng không có gì cần giấu diếm, liền gật đầu nói.
Đế Mặc Thần hơi nhíu mày, ánh mắt mang theo xem kĩ hỏi:
“Tiểu Túc Túc, ngươi muốn đi Đông Linh để làm gì?” Nơi đó cường giả như mây, hiện tại Mạc Túc lại có hài tử, đi nơi đó sao có thể an toàn?
Mạc Túc trầm mặc hồi lâu, không biết có nên nói hay không. Nàng giống như cùng hắn không thân đi?
Đế Mặc Thần bỗng chốc nghiêng người về phía trước, ánh mắt sâu thẳm nhìn Mạc Túc, nói:
“Tiểu Túc Túc, năm đó ta thật sự không muốn thương tổn ngươi. Càng không nghĩ tới ngươi sẽ hoài hài tử. Ta bị người tính kế, trọng thương hôn mê suốt nhiều năm, cho nên vẫn luôn không biết sự tồn tại của các ngươi.
Ta không mong được ngươi tha thứ, nhưng đường sá đi Đông Linh đại lục quá gian nan trắc trở, trong tay ta có nhân mạch, hơn nữa vẫn luôn điều tra chuyện này. Chúng ta có cộng đồng mục tiêu, ngươi có thể cho ta biết lý do sao?”
Mạc Túc an tĩnh nghe hắn giải thích, nàng nghĩ qua vài loại khả năng, nhưng không nghĩ tới hắn bởi vì trọng thương hôn mê mà cùng nguyên chủ bỏ lỡ. Như vậy xem ra hắn cũng là bất đắc dĩ.
Mạc Túc thở dài một hơi, nói:
“Ta muốn đi tìm phụ mẫu của mình. Bọn họ bị kẻ thù giam cầm, khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Thân phận của người nam nhân này không tầm thường, có lẽ hợp tác với hắn sẽ nhanh hơn tìm được phương pháp phá giải nan đề.
Đế Mặc Thần nghe đến đó, sắc mặt lạnh lùng, sâu trong đáy mắt hiện lên một mạt sát ý. Kết hợp với lời nói của Nguyệt Dao hôm trước, đáy lòng hắn đã hiện lên ân oán tình thù cốt truyện.
Đồng thời hắn lại đau lòng Mạc Túc, những năm này nàng sống được thật là quá ủy khuất.
“Tiểu Túc Túc ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh hơn tiến độ điều tra. Trước mắt ta đã có tin tức về Bích Linh Châu, ta sẽ cho thuộc hạ tìm nó mang về.”
Mạc Túc hơi kinh ngạc nhìn hắn, hỏi:
“Một trong mười viên linh châu của Thập đại gia tộc?”
“Đúng vậy!” Đế Mặc Thần gật đầu, cũng không kinh ngạc Mạc Túc có thể biết tác dụng của mười viên linh châu. Xem ra, Tiêu Phạn đã đem tin tức phụ mẫu cùng với vài phương án đều nói cho nàng.
Mạc Túc nghe vậy, thần sắc hơi phức tạp nhìn Đế Mặc Thần, trong lòng vừa động, hỏi:
“Lúc ngươi chạy đến đại lục Huyền Nguyệt, hẳn là mới bảy tám tuổi đi? Rốt cuộc là ai nhẫn tâm đuổi giết ngươi?”
Đế Mặc Thần ánh mắt sáng quắc nhìn Mạc Túc, khóe môi dâng lên nét cười tà mị, thanh âm khàn khàn hỏi:
“Tiểu Túc Túc đây là đang quan tâm ta sao?”
Mạc Túc sắc mặt tối sầm, trừng mắt nhìn hắn. Thứ này nghiêm túc không bao lâu thì lại trở nên không đứng đắn. Biết vậy nàng chẳng thèm hỏi làm gì cho phiền phức.
“Chỉ là tò mò, con trai của Đế Chước Huân, không nên rơi xuống nông nỗi như vậy thôi.” Mạc Túc vẻ mặt không chút để ý nói, kì thực nàng đang thử hắn, xem hoài nghi của Tiêu Phạn có đúng sự thật hay không.
Sau đó, Mạc Túc rõ ràng nhận thấy hơi thở của người đối diện hơi hỗn loạn.
Đế Mặc Thần lần nữa khiếp sợ nhìn Mạc Túc, hơn nữa kích động đến nỗi bắt lấy tay nàng, gấp gáp mà dò hỏi:
“Tiểu Túc Túc, sao ngươi lại biết phụ thân ta? Ngươi từng thấy qua hắn sao?”
Mạc Túc cúi đầu nhìn hai bàn tay lạnh lẽo chộp lấy tay mình, cái kén sâu dầy nơi giữa khẽ cọ qua mu bàn tay của nàng, cảm giác ngứa ngứa lại lạnh lẽo. Xúc cảm đó khiến Mạc Túc hơi run lên, trong lòng xẹt qua một tia khác thường.