Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 170: Chương 170: Khảo hạch (10)




Lam doanh.

Hơn ba mươi đứa nhỏ cả trai lẫn gái tụ tập đứng ở trước cửa đại bản doanh, vẻ mặt căng thẳng rồi lại tràn đầy chờ mong nhìn đoàn “chim” ô ô áp áp đang bay tới gần bọn họ.

Chu Lệ Na và Mạc Du Hồng đứng sóng vai nhau ở đầu trận tuyến, hai đứa nhỏ ăn ý nhìn nhau, ngay khi đối thủ vừa bay vào trận địa, hai đứa nhỏ đồng loạt cười tủm tỉm, phất tay ra hiệu:

“Tất cả mọi người tập trung tinh thần, tiến công!”

Ngay tức khắc đó, lấy hai người vì trung tâm đồng loạt dựng lên mười ống tre dài hơn năm mét, bên trong thân tre đã làm thành trống rỗng, không nhẹ nhưng cũng không nặng, tính cơ động rất linh hoạt, chính giữa phía dưới của ống tre cột một hòn đá to dùng làm đòn bảy, mỗi đầu ống tre đứng một đội viên xoa tay hầm hè, ánh mắt kích động.

Khi hiệu lệnh vừa cất lên, mười đứa nhỏ đồng loạt hành động, từng tiếng “răng rắc, răng rắc”, “ca băng, ca băng” nhộn nhịp vang lên, kèm theo từng túi vật thể bay loạn xạ trên không trung.

Tất cả đội viên hồng doanh tưởng đâu lam doanh trò cũ trọng thi, bản năng không để trong lòng, hoặc né tránh, hoặc dùng nỏ cơ đánh hạ.

Nhưng không lâu sau, đội viên hồng doanh mới biết mình sai rồi, đặc biệt là những đội viên dùng nỏ cơ bắn hạ “túi” kia, nháy mắt đã bị cát đất hồ vẻ mặt, thậm chí là nước bùn bắn đầy một thân, trông nhếch nhác cực kỳ. Quan trọng nhất là, nước bùn kia không biết pha trộn thành phần tà ác gì, thế nhưng nháy mắt dính lại như keo sáp, khiến cho hành động của tất cả đội viên hồng doanh chậm lại mấy nhịp. Bọn họ hoảng loạn mà ứng phó với chiêu trò bất ngờ này.

“Rốt cuộc là ai nghĩ ra cái trò này, thật là âm hiểm mà!”

“Tức chết ta! Tức chết ta! Thứ quỷ quái này làm sao gỡ ra nha?”

“Thống soái! Cứu mạng!!!”

“...”

Tất cả đội viên hồng doanh một bên nỗ lực bứt ra từ nước bùn, một bên kêu gào thảm thiết. Có đứa nhỏ còn bất chấp tất cả, thấy áo cùng quần đều dính vào nhau, nhất thời chịu không nổi mà đem quần áo đều cởi, hai tay ôm lấy đầu điểu che lại cúc hoa, ở trong gió run rẩy mà phiêu đãng.

Hồng doanh: “...”

Con mẹ nó, thật là cay đôi mắt!

Thấy tình hình này, Chu Lệ Na che mắt không nỡ nhìn thẳng, nỗ lực áp xuống khóe miệng run rẩy, phất tay ra hiệu:

“Phân đội số hai, phóng tiễn!”

Cái gọi là sấn địch nhân hoảng loạn không kịp phòng ngừa mà muốn mạng ngươi. Hồng doanh tưởng đâu lam doanh bắn tên công kích bọn họ, sôi nổi né tránh hoặc phản kích. Kết quả vô số mũi tên mang theo quang ảnh xẹt qua đỉnh đầu của mọi người, đi theo đường cong parabol bắn về phía bên kia.

“Đây là... làm gì?”

“Ha ha! Bọn họ cư nhiên bắn trật!''

“Ngay cả mũi tên còn bắn không trúng mà còn dám công kích chúng ta. Thật buồn cười!”

Một số đội viên hồng doanh nhìn theo mũi tên bắn trật chĩa xuống đất, đồng loạt ôm bụng cười nhạo ra tiếng.

Chỉ có vài người cảm thấy không đúng chỗ nào, nhíu mày tìm kiếm cái gọi là bẫy rập. Đỗ Sơn quét mắt nhìn xung quanh, thình lình nhìn thấy Chu Lệ Na ở phía dưới mỉm cười nhìn hắn, hắn thông qua môi ngữ thấy nàng nói với đồng đội hai chữ:

“Thu lưới!”

Ánh mắt co rụt lại, trái tim đập bang bang một cách bất tường, Đỗ Sơn dựa theo bản năng hét lên một tiếng:

“Tất cả mọi người mau tản ra! Mau tản ra!”

Đáng tiếc, đến lúc hắn nhận ra bẫy rập là cái gì thì rõ ràng đã quá muộn màng. Một trương lưới lớn từ phía trên chụp xuống, bao bọc sở hữu mọi người, mà phía dưới càng là có người kéo sẵn ở bốn góc lưới, vì vậy chưa đợi hồng doanh kịp làm ra phản ứng thì tất cả đội viên đã giống như sủi cảo rơi xuống nồi to.

Đến đây, không trung và lục địa kéo gần. Ưu thế cũng không hề là ưu thế. Đối với hai bên doanh địa đều là giống nhau. Lam doanh không có “không điểu” uy hiếp, có thể tận sức đánh chó rơi xuống nước. Mà các bẫy rập âm hiểm của lam doanh cũng chính thức hạ màn, cũng không thể thương tổn hồng doanh mảy may.

Mạc Du Hồng nhìn hai bên kéo gần khoảng cách, hài lòng gật gật đầu, hai bím tóc đong đưa qua lại cực kỳ đáng yêu, bàn tay bụ bẫm phất lên, hào hùng vạn trượng nói:

“Các tỷ muội, tiến lên! Chúng ta bắt lấy nam hài chính giữa trước. Ừ... chính là người có chỏm tóc dựng đứng kia. Thoạt nhìn đẹp trai rồi lại ngốc nghếch nhất kia.”

Lời này, thỏa thỏa chính là kéo thù hận, thậm chí hố ca ca ruột thịt nhà mình.

Một đám hoa tỷ muội dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn mình như nhìn thịt mỡ béo bở, mà các đội viên bên ta lại tránh hắn như rắn rết, thậm chí vì một câu “đẹp trai” mà ghen ghét hắn, dọn đường đón quân địch đến bắt hắn. Mạc Vân Long tức muốn hộc máu nhảy dựng lên trốn đông trốn tây, vừa chạy vừa thúc giục:

“Các ngươi có còn là đồng đội cùng doanh nữa hay không? Trơ mắt nhìn ta bị đuổi giết? Quá mức... thực quá mức. Ta nói cho các ngươi, nữ hài mặc váy hồng, sau đầu thắt hai bím tóc kia chính là mưu ma chước quỷ nhiều. Nếu các ngươi không hợp lực bắt lấy nàng. Các ngươi chắc chắn sẽ bị nàng đùa chết!!! Nước bùn trên người các ngươi, ta khẳng định chính là nàng nghĩ ra.”

Lời này của Mạc Vân Long quả thật chính là kích động sự phẫn nộ của quần chúng, nháy mắt một số đội viên nhắm đầu mâu ngay Mạc Du Hồng. Cổ tàn nhẫn kính kia, quả thực là nhiệt huyết sôi trào, tựa như là ruồi muỗi thấy được đường trắng ngọt ngào.

Chu Lệ Na thấy thế là đủ rồi, giơ tay lau mồ hôi lạnh bên trán, khóe miệng co giật hỏi:

“Tiểu Hồng, các ngươi thật là thân huynh muội!?”

Mạc Du Hồng một bên soàn soạt địch nhân, một bên liếc mắt nhìn bên kia, cười hì hì nói:

“Xác thật là thân! Nhưng chúng ta giúp lý không giúp thân nha.”

Chu Lệ Na tự nhận là hiểu ra ý nghĩa ngoài lời trong câu này. Bình thường là ruột thịt, nhưng thi đấu đứng ở mặt đối lập thì hố nhau không thương lượng bái.

Ở nơi này, hai huynh muội thay phiên đào hố cho nhau, hoàn mỹ diễn xuất một màn gà nhà bôi mặt đá nhau, phía sau kéo theo một chuỗi quân đoàn. Lục Tân Nghĩa cùng ở lam doanh, mỗi lần đều đứng ra biểu hiện anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc đồng đội không cần hắn, một mình có thể hoàn mỹ giải quyết, mà địch nhân càng ghét bỏ hắn vướng tay vướng chân, cho nên ở một lần hỗn loạn hắn đã bị đá ra vòng chiến, may mắn tồn tại cho đến kết thúc.

Nếu nói Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng là hố lẫn nhau nhưng lại không chân chính ra tay tổn thương đối phương, thì đôi hoa tỷ muội Âu Dương Nhược Lan, Âu Dương Nhứ Nhi lại tựa như kẻ thù truyền kiếp. Hai người vặn thành một đoàn, ngươi không rời ta, ta không rời ngươi, từng quyền đến thịt, móng vuốt trảo mặt, giựt tóc tát tai, cảnh tượng thảm không nỡ nhìn thẳng.

Ngay cả giám khảo và tất cả mọi người ở bên ngoài nhìn đến đều không khỏi giật mình vì độ điên cuồng của hai nữ hài này.

Lam Vân đại sư nhíu mày hỏi ra tiếng:

“Hai đứa nhỏ này, rốt cuộc là có thù oán gì? Xuống tay hoàn toàn không biết nặng nhẹ, giống như muốn đem đối phương dồn vào chỗ chết mới thôi.”

Lục Nhâm đại sư hiển nhiên là nghe được tiếng gió, cười khổ nói:

“Ai! Đều là vở kịch thường ngày của các đại gia tộc. Tất cả là do trưởng bối làm nghiệt, lại để tiểu bối gánh vác.”

Mắt thấy hai nữ hài đã đánh đến đầu bù tóc rối, da tróc thịt bong, Tử Huyền đại sư híp mắt, nghiêm khắc hỏi:

“Nếu chúng ta không can thiệp, e là sẽ ra mạng người!”

Lam Vân đại sư híp mắt thấy tình huống trong sân, lắc đầu thở dài nói:

“Ta xem không cần phải! Trong vòng mười giây, kết quả sẽ được định ra.”

Tử Huyền đại sư và Lục Nhâm đại sư cũng phóng lực chú ý vào sân thi đấu. Quả nhiên giây thứ mười vừa kết thúc, một tiếng chuông réo rắt vang lên, tuyên bố kết cục định ra, thi đấu kết thúc.

Lam doanh, thắng hiểm!

Cái gọi là thắng hiểm cũng như một trò đùa. Bởi vì sở hữu đội viên của hai doanh đồng loạt kéo địch nhân đồng vu quy tận. Hồn nhiên quên mất thằng nhãi Lục Tân Nghĩa này đã bị đá ra vòng chiến, may mắn trở thành người duy nhất tồn tại. Vẻ mặt hắn mộng bức, một tay cầm một lá cờ quơ quơ trên không. Khắp núi sông điêu linh, nhật quyệt toàn vô, phảng phất chỉ còn lại một mình hắn đứng vững trong thiên địa.

Toàn bộ ghế giám khảo rơi vào trầm mặc.

Các đệ tử của Tinh Huyền học viện hồi tưởng lại khảo nghiệm lúc trước của chính mình, yên lặng hoài nghi nhân sinh.

Vô số phụ huynh đứng bên ngoài che mặt không nỡ nhìn thẳng, âm thầm phỉ nhổ hài tử nhà mình không nên thân.

Mà đoàn người Mạc Túc, Đế Mặc Thần, Đế Thanh Hàn, Mạc Nhất, Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp trơ mắt nhìn nhau. Đồng loạt có một cảm nhận chung, đó là đau răng quá!

________________________________________________

Tiểu kịch trường:

Lục Tân Nghĩa: Ha ha ha! Ha ha ha! Nói ra các ngươi đều không tin, ta có khả năng mới là thiên tuyển chi tử!!!

Mạc Vân Long: Phi!

Mạc Du Hồng: Ha hả!

Lộ Lộ: Không ngờ tới đúng không? Lộ cũng không ngờ mình có thể tài tình đến như vậy. Huynh muội ruột thịt thì phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Sao có thể để một bên còn sống trong áy náy được đâu?

Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng: Ha hả... chúng ta thay phiên tổ tông mười tám đại cảm ơn ngươi. Áy náy? Đó là vật gì, chúng ta không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.