Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 136: Chương 136: Lại nhập hoàng cung




Thanh Mộc khẽ nuốt nước bọt lui về phía sau một bước, trong lòng thầm kinh ngạc ánh mắt của một cô nương hơn hai mươi tuổi lại có bực uy lực này, thậm chí là chủ nhân nhà hắn còn phải cam bái hạ phong. Nhưng hắn vẫn cắn răng, thần sắc kiên định nói:

“Mạc cô nương! Chủ nhân nhà ta cùng lệnh đường thật sự là bằng hữu. Thậm chí hơn hai mươi năm trước, lệnh đường còn giao phó ngài cho chủ nhân chăm sóc. Chủ tiếc, cổ trùng quấn thân khiến ngài có tâm nhưng vô lực.”

Mạc Túc nghe vậy thì trầm mặc, thần sắc biến ảo khó lường, tròng mắt như là một đài ra đa thấu thị, quan sát Thanh Mộc từ trên xuống dưới như muốn nhìn xem hắn có nói dối hay không. Nàng thật sự không nghĩ tới, Tiêu Phạn vậy mà cùng phụ thân nàng có quan hệ như thế?

Đế Mạc Thần, Mạc Vân, Đông Phương Thắng Hà, Đông Phương Hạo Hiên, hai vị trưởng lão và cả bọn nhỏ đều kinh ngạc nhìn một màn này.

Mạc Túc thế nhưng không phải là con ruột của nữ đế. Mà xem biểu tình trên mặt Mạc Túc, hiển nhiên nàng đã sớm biết.

Như vậy, liền chỉ còn chờ quyết định của nàng. Nói một câu thật tâm, Đông Phương Hạo Hiên vẫn hi vọng Mạc Túc có thể trị cho phụ thân hắn.

Cũng không suy nghĩ lâu lắm, Mạc Túc nhìn Thanh Mộc, gật đầu nói:

“Được rồi, vậy ta cùng ngươi đi một chuyến, xem tình huống của hắn!”

Thanh Mộc nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nếu Mạc Túc không có thể giải hoàn toàn cổ trùng, vậy thì để chủ nhân gặp nữ nhi của cố nhân một mặt cũng là chuyện tốt.

Đúng lúc này, Đông Phương Thắng Hà lại nhíu mày, hỏi:

“Cái đó... Mạc nha đầu... nếu hiện tại ngươi đi... vậy Phượng nhi phải làm thế nào!?”

Đông Phương Hạo Hiên mới đột nhiên nghĩ đến, tình huống mẫu thân hắn cũng cực kì hung hiểm. Sắc mặt của hắn vì vậy mà trở nên khó coi.

Mạc Túc nhìn qua hai ông cháu, sau đó chỉ vào Mạc Vân và Đế Mặc Thần:

“Còn nhớ tháng trước ta đã nói qua sẽ mời một vị y sư có kinh nghiệm giải cổ trùng đến sao? Chính là nàng! Yên tâm, nàng có thể một mình đảm đương một phía. Nếu có gì bất trắc thì còn có hắn sao?”

Đông Phương Thắng Hà nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, vui mừng gật đầu. Tuy rằng không quá tin tưởng Mạc Vân, nhưng chỉ cần có Thần Vực tôn chủ thì hắn liền yên tâm rồi.

Mà Đế Mặc Thần lại thẳng thừng lắc đầu, nhìn Mạc Túc và nói:

“Ta không ở đây nha! Tiểu Túc Túc đi đâu, ta liền đi theo đó. Ta tin tưởng có một vị chủ tử như A Túc, thì năng lực của Mạc Vân khẳng định sẽ không kém đến nơi nào. Huống chi, còn có Tử Liên Viêm Hỏa một bên phụ trợ, vậy không cần đến ta rồi.”

Mạc Vân: “...” Cũng không có cảm giác kinh hỉ khi được khen ngợi. Chỉ cảm thấy da mặt của nam nhân này thật dày. Thảo nào ngay cả chủ tử đều vô lực không muốn để ý tới.

Mạc Túc há miệng muốn nói gì đó, Đế Mặc Thần đã nhìn nàng, ánh mắt để lộ ra một cỗ ủy khuất, nếu như nàng cự tuyệt hắn đi theo, hắn liền một khóc hai nháo ba thắt cổ cho nàng xem.

Mạc Túc: “...” Nàng vì sao sẽ đụng tới thằng nhãi vô sỉ không biết xấu hổ này?

Đông Phương Hạo Hiên thấy hai người liếc mắt đưa tình, thần sắc hơi tối lại, hắn cắn răng nói:

“Ta cũng đi!”

Quả nhiên, nghe xong lời này, Đế Mặc Thần bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía Đông Phương Hạo Hiên, biểu tình không cao hứng.

Đế Mặc Thần cười lạnh trong lòng, hắn cùng tiểu Túc Túc bồi dưỡng cảm tình, vẫn là có một bóng đèn không biết điều ở bên cạnh cản trở, vậy thì đừng trách hắn.

Đừng tưởng hắn không biết Đông Phương Hạo Hiên nghĩ cái gì. Không phải cho rằng phụ thân hai bên có giao tình thì sẽ có cơ hội đi? Hắn sẽ cho Đông Phương Hạo Hiên biết, lợi thế không phải ở phụ thân hai bên, mà là hai đứa nhỏ. Là giọt máu do hắn và Mạc Túc tái sinh hình thành, quan hệ giữa bọn họ không phải là ai có thể chia cách.

Tiện thể, hắn mang theo hai đứa nhỏ đến trước mặt Tiêu Phạn kia thị uy một chút, khiến Tiêu Phạn đừng loạn điểm uyên ương.

Hắn biết rõ ràng, thế gia đại tộc xưa nay thường có cái gọi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ định hôn ước gì đó. Hắn làm Tiêu Phạn biết, Mạc Túc và Đông Phương Hạo Hiên đã không còn khả năng đó.

Hiển nhiên, Đông Phương Hạo Hiên hay là Mạc Túc đều không biết tâm cơ thâm trầm của thằng nhãi này, chỉ cảm thấy cách cười của tên này có chút kỳ quái, mạc danh có cổ... âm hiểm.

Đông Phương Hạo Hiên đã chắp tay nhìn Mạc Vân, sau đó dặn dò Đông Phương Thắng Hà:

“A Vân cô nương, mẫu thân ta hết thảy nhờ người! Ông ngoại, con qua bên kia xem họ Tiêu thế nào. Có ông ngoại nhìn mẫu thân, con cũng yên tâm.”

“Đi đi! Đi xem đi! Nếu cổ trùng giải được, thì... thì mời hắn đến đây một chuyến.”

Đông Phương Thắng Hà vuốt râu, có chút biệt nữu nói.

“Vâng, ông ngoại!” Đông Phương Hạo Hiên cười cười, phát ra một tiếng thở nhẹ nhõm. Xem ra, ông ngoại cũng đã chịu tha thứ cho phụ thân. Hắn chỉ còn chờ cổ trùng được giải và mẫu thân tỉnh lại nữa thì hắn đã mãn nguyện.

Sau đó, Mạc Túc dắt tay nam hài, Đế Mặc Thần bế nữ hài, Đông Phương Hạo Hiên đi ở phía sau, cùng Thanh Mộc một khối trở về hoàng cung Thiên Nguyệt.

Nhìn một nam một nữ bế hài tử phía trước, tựa như gia đình bốn người hạnh phúc mỹ mãn, Đông Phương Hạo Hiên cảm giác trái tim có chút co rút đau đớn. Ánh mắt, khóe miệng tràn ra một cỗ chua xót. Tuy rằng lòng hắn có chút hi vọng, nhưng nó quá yếu ớt, chịu không nổi hiện thực một kích đánh bại.

Đế Mặc Thần dư quang thấy rõ một màn này, khóe miệng khẽ câu lên thành đường cong tà ác.

Nửa giờ sau, đoàn người rốt cuộc đến hoàng cung Thiên Nguyệt. Mà Thanh Mộc lại không đi bốn cửa chính, mà là men theo mật đạo trực tiếp đến Phạn Lẫm Cung.

Thấy Mạc Túc híp mắt nghi hoặc nhìn mật đạo, Thanh Mộc giải thích nói:

“Quan hệ giữa chủ nhân và nữ đế kỳ thực không có hòa hợp như bên ngoài nhìn đến. Hai người vẫn luôn đối chọi gay gắt và cảnh giác lẫn nhau. Mọi hành động đều bị giám thị, chủ nhân muốn ra cung rất khó khăn, chỉ có thể thông qua mật đạo này tiến đến bên ngoài.”

“Vì sao lại như vậy!?” Mạc Túc nhíu mày hỏi. Dựa theo ký ức mười mấy năm trước của Nguyệt Vô song, thì nữ đế và nam hậu Tiêu Phạn chưa có một lần cãi vả, thật không nghĩ tới trong tối lại có chuyện này.

Thanh Mộc tìm kiếm cơ quan mở cửa ở hai bên thạch động, vẻ mặt thần thần bí bí nói:

“Có lẽ đợi lát nữa Mạc cô nương hỏi chủ nhân, chủ nhân sẽ nói toàn bộ nguyên nhân cho ngài nghe.”

Mạc Túc nghe vậy, khẽ gật đầu, không lại hỏi nhiều.

Đoàn người ra thạch động, nháy mắt xuất hiện ở một bên hòn giả sơn ở cạnh hồ nước. Mà cách mấy bước gần đó, chính là cung điện kim bích huy hoàng, rường cột chạm trổ.

Nhưng mà, Thanh Mộc nôn nóng trong lòng, vội vã mang theo đoàn người vào tẩm điện, nên không có cơ hội quan sát nhiều hoàn cảnh xung quanh.

Mấy người vừa bước vào tẩm điện trong tích tắc, thì đã nghe vài tiếng ho khan trầm đục cùng với mùi máu tươi nồng nặc.

Thanh Mộc biến đổi sắc mặt, một bước dài tiến vào bên trong, thần sắc lo lắng gọi:

“Chủ nhân!”

Mạc Túc, Đế Mặc Thần, Đông Phương Hạo Hiên, hai đứa nhỏ cũng hoàn toàn thấy được khung cảnh ghê người trước mặt.

Tiêu Phạn mặc trên người thường phục màu trắng sữa, chỉ là lúc này nhiễm đầy vết máu đen đặc, sắc mặt tiều tụy, cả người gầy trơ xương, ánh mắt tử khí trầm trầm, mái tóc xõa ngang lưng đã hóa bạc từ phần đuôi, bắt đầu kéo dài lên trên.

Hắn nghe tiếng của Thanh Mộc, chịu đựng đau đớn, khàn khàn hỏi một tiếng:

“A Mộc, nhạc phụ và Hiên nhi có chịu nhận đồ mà ta đưa không?”

Thanh Mộc run rẩy đỡ dậy Tiêu Phạn, nơi viền mắt có nước mắt đảo quanh, nghẹn ngào nói:

“Nhận rồi! Chủ nhân, ngài xem ai tới đây!”

Tiêu Phạn gục đầu, cười khổ nói:

“Còn có thể là ai? Đương nhiên là nữ nhân độc ác kia, nàng đến để xem ta chết như thế nào, thống khoái cười nhạo ta. Đáng tiếc, Phượng nhi sẽ không bị nữ nhân kia hại chết, ha ha ha!” Tiêu Phạn nói nói, sau đó điên cuồng cười to, thậm chí cười ra nước mắt.

Ngay lúc này, bỗng chốc vang lên một thanh âm trầm ấm quen thuộc, khiến nụ cười của Tiêu Phạn ngưng bặt, vẻ mặt ngẩn ngơ, phảng phất cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm.

“Phụ thân!”

Tiêu Phạn kích động nắm lấy bả vai Thanh Mộc mà lắc lư, khó nén thở dài:

“A Mộc ngươi nghe được không? Ta nghe được tiếng của Hiên nhi, hắn còn gọi ta 'phụ thân'. A Mộc, ta chờ tiếng gọi này, đã chờ hơn hai mươi năm, nhưng đáng tiếc chỉ là ảo giác trước khi chết mà thôi. Hiên nhi làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này được chứ?”

“Chủ nhân...” Thanh Mộc nhìn bộ dạng này của Tiêu Phạn, sắc mặt thập phần đau lòng.

“Phụ thân, ta đến xem ngươi!” Đông Phương Hạo Hiên không chê máu đen dơ bẩn, bình tĩnh đứng trước mặt Tiêu Phạn, lại gọi.

Lần này thì Tiêu Phạn không có cách nào chỉ xem đây là ảo giác, bởi vì Đông Phương Hạo Hiên đã đứng sờ sờ ở trước mặt hắn. Trong ánh mắt trầm trầm tử khí bỗng chốc dâng lên một mạt ánh sáng kích động, Tiêu Phạn vui đến quên cả hộc máu, không ngừng lẩm bẩm:

“Hiên nhi! Thật sự là Hiên nhi. Con đến xem ta sao, vậy mẫu thân con hiện tại thế nào?”

Đông Phương Hạo Hiên an tĩnh nhìn người trước mặt, trong lòng lại không bình tĩnh, ngay cả thanh âm phát ra đều run rẩy:

“Mẫu thân đang được điều trị, phụ thân yên tâm đi! Ngược lại là ngài...”

Tiêu Phạn phất tay, không sao cả nói:

“Sinh mệnh nhẹ tựa lông hồng, người ở trên đời sớm muộn gì cũng phải chết, mạng của ta đổi một mạng cho mẫu thân con, ta không cảm thấy hối hận. Hiện tại con lại đến xem ta, còn tha thứ gọi ta phụ thân, vậy ta cũng mãn nguyện, yên lòng nhắm mắt rồi.”

Đông Phương Hạo Hiên còn định nói gì, Mạc Túc và Đế Mặc Thần đã song song tiến đến, hai đứa nhỏ được Mạc Túc dàn xếp ở phía sau, không cho gần gũi tiếp xúc với máu độc loang lổ dưới nền đất. Nàng nhìn Tiêu Phạn, nói:

“Có ta ở đây, ngươi không chết được đâu!”

Tiêu Phạn nghe thanh âm, khiếp sợ ngẩng đầu, lắp ba lắp bắp hỏi:

“Nha... Mạc nha đầu... ngươi như thế nào lại ở chỗ này!?”

Cùng lúc đó, hắn nhìn về phía Thanh Mộc, trong mắt lóe qua một tia hỏi thăm.

Ngươi như thế nào cũng đem nàng kêu tiến đến?

Mạc Túc lại nhìn Đông Phương Hạo Hiên, nói:

“Đông Phương công tử, ngươi sang bên kia bồi hai đứa nhỏ đi. Ta giải quyết cổ trùng trước, nếu chậm trễ chút nữa thì khó mà vãn hồi.”

“Cảm ơn!” Đông Phương Hạo Hiên giật mình, nhìn thoáng qua Tiêu Phạn, sau đó lùi về phía sau.

Mạc Túc lại nhếch cằm, sắc mặt ngưng trọng, sai bảo Thanh Mộc:

“Ngươi đỡ hắn nằm xuống!”

Sau đó trong ánh mắt khó hiểu và kinh ngạc của Tiêu Phạn, Mạc Túc lạnh lùng đáp:. Truyện Khoa Huyễn

“Ta trước tiên giải cổ trùng trong người ngươi. Hết thảy nghi hoặc, đợi lát nữa rồi nói sau.”

“Mạc nha đầu, ngươi!?” Tiêu Phạn há hốc miệng, vẻ mặt nhất thời có chút đờ đẫn. Trong lòng phảng phất chịu đả kích thật mạnh.

Nàng nói cái gì đó? Cho hắn giải cổ trùng!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.