“Đi, đi xuống nhìn xem!” Hắc Thù sắc mặt khó coi, xoay người sải bước xuống lầu.
Đoàn người Mạc Túc cho nhau nhìn thoáng qua, sau đó đi theo sau lưng Hắc Thù để xem tình huống.
“Giết người rồi! Quản sự đâu? Mau cho chúng ta một câu trả lời thích đáng.”
“Vì sao trong thức ăn lại có độc!? Nguyệt Lâu rốt cuộc mang theo rắp tâm gì?”
“Mau đi gọi y sư! Con trai của ta sùi bọt mép rồi. Nếu hắn xảy ra mệnh hệ gì, ta cùng Nguyệt Lâu các ngươi không để yên!”
“Nguyệt Lâu là đệ nhất tửu lầu của Thiên Nguyệt Thành, sao lại để xảy ra chuyện sai sót thường thức như thế này chứ.”
“Quản sự đâu, đầu bếp đâu, hộ vệ đâu, sao không một ai đứng ra chịu trách nhiệm hết vậy???”
“...”
Lúc Hắc Thù và đoàn người Mạc Túc xuống tới đại sảnh thì thấy ngay cảnh tượng hỗn loạn nhốn nháo này. Vô số thực khách trúng chiêu, ôm bụng nằm vật vã ra đất, còn người nhà bên cạnh thì quát tháo ầm ĩ, có một số còn chạy đi ra ngoài để mời y sư.
Hắc Thù nhìn tình huống nghiêm trọng này, có cảm giác muốn tiền đình tới nơi. Nhưng mà nếu hắn không đứng ra thì sự việc sẽ càng hỗn loạn hơn nữa.
“Các vị! Mong các vị bình tĩnh lại, ta là quản sự của Nguyệt Lâu, hôm nay đại diện xin lỗi các vị vì chuyện không hay xảy ra này. Quý khách xin đừng hỗn loạn, ta đã mời một tốp y sư, không mấy chốc nữa họ sẽ đến.” Hắc Thù ra tiếng trấn an.
Nhưng người nhà của nạn nhân lúc này đang lo đến sốt vó, làm sao còn tâm trí đâu mà nghe hắn giải thích và chờ đợi. Vì vậy có vô số người cằn nhằn:
“Hừ! Ai biết ngươi có phải cố ý muốn kéo dài thời gian hay không? Chúng ta không cần biết, nếu hiện tại không có y sư, chúng ta liền nháo lớn, khiến cho Nguyệt Lâu kinh doanh không nổi nữa.”
“Là đệ nhất tửu lâu, thế nhưng điều phòng hộ cơ bản cũng không chuẩn bị sẵn, đợi nước tới chân mới nhảy, ta có phải đánh giá cao Nguyệt Lâu quá rồi không?”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nếu hắn không giải thích rõ ràng độc trong thức ăn là từ đâu mà có thì hôm nay chúng ta liền phá quán.”
Xoạch!
Rầm!!!
Loảng xoảng!
Mấy tên tráng hán cao to, thập phần lưu manh đá bay vài cái ghế, liên tục đập vào đồ trang trí xung quanh, khiến cho nó rơi rụng như sao băng, vỡ tan tành phát ra những thanh âm nhức nhối.
Hắc Thù nheo lại ánh mắt, xẹt qua vài tia khí lạnh, phất tay ra hiệu:
“Dừng tay! Nguyệt Lâu sẽ chịu mọi trách nhiệm về sơ suất hôm nay. Độc dược xuất hiện quá mức đột nhiên, khiến cho chúng ta đều không kịp phòng bị. Bất quá, trước khi điều tra ra là ai ở sau lưng hạ độc, thì những người có ác ý đập phá, vu oan giá họa, giở chiêu bài chơi xấu thì Nguyệt Lâu ta nhất định không tha thứ.”
Lời của hắn vừa dứt, xung quanh bỗng chốc xuất hiện rất nhiều ẩn vệ áo đen, bôn tập những kẻ gây rối mà đi. Nhanh như chớp tước đi vũ khí trong tay bọn họ, thậm chí là xách cổ bọn họ như xách một con gà vậy.
Tính mạng bị đe dọa, những người đó rốt cuộc không làm ầm ĩ nữa, nhưng vẫn giãy dụa không phục.
“Nguyệt Lâu giỏi lắm, nói lý không lại thì dùng tới vũ lực trấn áp. Nơi này là hoàng thành Thiên Nguyệt, rốt cuộc các ngươi có còn coi vương pháp ra gì nữa không!?” Người thanh niên bị khóa hai tay, đỏ mặt tía tai, trừng mắt hùng hổ hỏi.
Mấy người Mạc Túc nhìn nhau, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Mới mấy ngày hôm trước, Nguyệt Vũ Đình cũng sai người bôi nhọ nàng, bị Mạc Túc giữa đường vả miệng, người kia cũng hỏi ra một câu y chang như vậy.
Mạc Túc khẽ nhíu mày, trong lòng hơi nghi hoặc.
Chẳng lẽ lại là Nguyệt Vũ Đình làm yêu thiêu thân!?
Nhưng... cái bút tích hôm nay, không giống như là kế sách mà Nguyệt Vũ Đình não tàn có thể nghĩ ra được.
Hắc Thù khoanh tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống kẻ kia, không mặn không nhạt nói:
“Đừng có chụp mũ ta như vậy! Chúng ta là thương nhân kinh doanh đàng hoàng. Không phải hắc điếm, lại càng không xen vào việc chính trị, thì làm sao gọi là khinh thường vương pháp. Nói cái gì cũng phải có lý, đừng đặt điều gàn bướng.”
“Không phải khinh thường vương pháp thì là cái gì, mấy ngày hôm trước là ai lớn tiếng tuyên bố không cho phép sĩ quan quý tộc, người của hoàng thất Thiên Nguyệt đến Nguyệt Lâu? Đến nỗi ngày hôm nay, con dân Thiên Nguyệt đến ăn ở quán ngươi, xảy ra chuyện thì ngươi kéo dài thời gian, không chịu mời y sư đến giải độc, trơ mắt nhìn bọn họ chờ chết. Thật là tâm địa độc ác!” Người kia bị ẩn vệ áp một chân, nhưng vẫn gào lên nói.
Nháy mắt, lời của hắn khiến cho một đám thực khách đã an tĩnh lại có xu hướng sôi trào lên.
Hắc Thù đã mơ hồ nhận ra vài điểm không bình thường, nheo mắt quan sát người trước mắt.
Người này mỗi câu mỗi chữ đều là khiêu khích, cố ý kích động dân tâm, tên này nhất định là đến phá quán.
Còn do ai sai sử thì trong lòng Hắc Thù đã dạo qua vài cái tên nổi bật, tiện thể cười lạnh trong lòng.
Thật đúng là bọn chuột nhắt, chỉ biết ở trong tối giở trò.
“Mọi người đừng bị hắn dắt mũi, Nguyệt Lâu chúng ta sao có thể trơ mắt để khách nhân trúng độc mà không ứng cứu. Xin hãy đợi một chút nữa đi!” Hắc Thù thở dài một tiếng, xua xua tay trấn an mọi người.
“Đợi bao lâu, đợi tới khi nào?”
“Lâu như vậy rồi, y sư cũng nên tới mới phải chứ? Sợ là ngươi không có thành ý đi mời đi?”
“Ngươi không giải quyết được thì để chúng ta tự mình giải quyết. Bảo người của ngươi đừng chặn cửa nữa, để chúng ta đi ra ngoài.”
“Để bọn ta ra ngoài!”
Đám đông còn tiếp tục nhốn nháo không ngừng nghỉ, Lam Vân đại sư nghe cũng thấy phiền, chịu không nổi nữa mà ra tiếng:
“Câm miệng hết đi! Trúng có một tí thuốc xổ mà đã la toáng hết cả lên. Lại không có ai chết được. La cái gì mà la!?”
“Thuốc xổ? Sao lại là thuốc xổ chứ?”
“Chuyện đùa gì vậy? Ai uống vào thuốc xổ mà sẽ có biểu hiện tím tái toàn thân, sùi bọt mép như thế này?”
“Lão đầu này khẳng định cùng Hắc Thù là cùng một giuộc, đều dối gạt chúng ta để rũ bỏ trách nhiệm.” Có người nhìn về phía Lam Vân đại sư, chửi ầm lên.
Lam Vân đại sư sa sầm sắc mặt, khóe miệng hơi giật giật, hầu kết lăn lộn không ngừng.
Đế Cửu Diên thấy sư phụ nhà mình đã dọn sẵn tư thế miệng pháo chuẩn bị oanh kích, âm thầm lau mồ hôi, cướp lời ra tiếng, nhìn về phía dân chúng kia nói:
“Sư phụ ta là Lam Vân đại sư, người nói các ngươi trúng thuốc xổ thì sự thật chỉ là trúng thuốc xổ mà thôi. Sở dĩ các ngươi có biểu hiện nghiêm trọng là do liều lượng hạ hơi quá đà, nhưng sẽ không gây hại cho tính mạng. Chỉ cần đi xí, xả ra vài lần là hết, sau đó hầm một chén canh gừng uống vào là có thể bình thường trở lại.”
Mọi người bán tín bán nghi, ánh mắt đồng loạt ngờ vực nhìn về phía Lam Vân đại sư.
Lão đầu áo thô vải mỏng này sẽ thật sự là vị đại sư đức cao vọng trọng kia sao?
Hắc Thù thấy Lam Vân đại sư không kể hiềm khích bị hạ độc mà còn ra tiếng giải nguy cho hắn, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt cảm kích nhìn Đế Cửu Diên, may mà còn có Nhị tiểu thư ở đây, nếu không việc này hắn còn phải đi cầu cứu Giang Nguyệt.
Nàng bên kia đã bận đến đầu bù tóc rối, nếu hắn còn làm phiền, khẳng định sẽ bị tấu một trận.
Khẽ rùng mình một hơi, Hắc Thù nghiêm túc nói với đám người xung quanh:
“Các vị, người lão giả này thật sự là Lam Vân đại sư. Nếu ngài đã nói các ngươi không có việc gì thì chắc chắn sẽ không có việc. Mọi người nên về phòng trước đi, ta sẽ sai hạ nhân gấp rút nấu canh gừng đưa đến cho các vị ấm bụng.”
“Đã trải qua lần này, Hắc Thù quản sự, ngươi nghĩ chúng ta sẽ còn tin tưởng thức ăn của Nguyệt Lâu nữa hay sao?” Một người nam nhân trung niên phất tay hừ lạnh, thần sắc tràn đầy ngờ vực.
Hắc Thù hơi gục đầu ão não giải thích:
“Đây thật là sự cố ngoài ý muốn, Nguyệt Lâu chúng ta hoàn toàn là chịu tai bay vạ gió. Khẳng định là có tiểu nhân ghen ghét sinh ý, nên giở trò hãm hại. Chúng ta cũng từ lần sơ suất này mà rút bài học kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không để việc như vậy xảy ra lần thứ hai.”
Hắc Thù mang lời lẽ thành khẩn, thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, nhưng ý ngầm vẫn dẫn đường mọi người một phen.
Không phải ai cũng là kẻ ngốc bị dắt mũi, Hắc Thù giải thích một phen, kết hợp với lời của những kẻ đập phá, một số người đã mường tượng ra được một âm mưu trả đũa đến từ đối thủ cạnh tranh của Nguyệt Lâu. Hoặc cũng có thể là vị kia tức giận nên ra chiêu thị uy.
Mọi người sắc mặt biến ảo, thở dài cảm thán chính mình xui xẻo, ăn một bữa cơm cũng có thể trúng thuốc xổ. Một vài người đỏ mặt, cơ thể bắt đầu tiết ra xú vị, nên không dám nán lại xấu mặt, lật đật chạy trở về phòng xả lũ.
Nháy mắt, cả đại sảnh chỉ còn lại Hắc Thù, đoàn người Mạc Túc, hơn nữa mấy chục người ẩn vệ và bắt được năm tên bặm trợn đến gây rối.
Hắc Thù lạnh lùng phất tay, ra hiệu cho ẩn vệ:
“Mang đi xuống, nghiêm hình tra khảo!”
“Vâng!” Ẩn vệ đầu lĩnh đáp lời một tiếng, sau đó mang người rút lui.
“Lam Vân đại sư, cảm ơn ngài ra tiếng hỗ trợ.” Hắc Thù chắp tay, nói với lão giả mặc áo bào xám bạc.
Lam Vân đại sư có một bụng hỏa không chỗ phát tiết, thần sắc tối sầm khó coi:
“Cảm ơn thì không cần, ngươi trước tiên vận dụng nhân lực điều tra ra là ai hạ Hủ Thi Độc đi!”
Mạc Túc cũng nheo mắt lại, lạnh lẽo nói:
“Độc ở trong thức ăn của chúng ta khác với thuốc xổ ở đại sảnh. Người sau chỉ là trò đùa con nít, ganh ghét đố kị. Nhưng người trước lại dấu diếm tai mắt, chân chính muốn hạ sát thủ. Không phải do một người ra tay.”
Kỳ thật, trong lòng nàng cũng rất bất đắc dĩ, địa bàn chân chính của mình là ở khu vực Nam Yên quốc nội, mà cánh tay của nàng là Mạc Cửu ở bên này lại mới chọc phải Ma Điện vào mấy ngày trước, bắt buộc phải di dời toàn bộ nhân lực, hiện tại không người để mà dùng. Nếu không, nàng muốn điều tra rõ chuyện này tới cùng.
Bất quá không sao cả, Nguyệt Lâu ở Thiên Nguyệt Thành trụ lâu như vậy, không kiêng dè nữ đế, ắt hẳn phải có át chủ bài.
Nàng đã đưa ra manh mối, bọn họ hẳn là không đến mức mù quáng tra sai người.
Hắc Thù xoa nhẹ mi tâm, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hỗn đản! Nếu để lão tử tra ra là ai giở trò độc địa, lão tử liền xé nát hắn thành nhiều mảnh.”
Mọi người cũng thở dài không thôi, hứng thú vì chiến thắng lôi đài sau chuyện này mà trở nên phai nhạt rất nhiều.
Giữa lúc đoàn người định trở về phòng nghỉ ngơi, thì một hạ nhân lại hớt ha hớt hải chạy vào, thần sắc sợ hãi:
“Quản sự! Không hay rồi! Có một đám tín đồ Ma Điện đứng ngoài cửa, lớn tiếng la hét bảo chúng ta mau giao người. Nếu chúng ta không chịu giao, bọn họ liền phải xông vào lục soát...”
“Con bà nó! Hết chuyện này lại đến chuyện kia! Sáng nay mở quán không coi ngày giờ à!?” Hắc Thù bực bội buông một câu chửi tục, ánh mắt len lén nhìn qua một nam một nữ đứng bên cạnh Mạc Túc.
Người của Ma Điện tới, thì cũng chỉ có tìm hai vị tổ tông này thôi.
Bạch Phong Hoa và Mạc Cửu nhìn nhau, đồng thời nhíu mày.
Tại sao bọn họ còn tới nữa?
Mà Mạc Túc lại rũ đầu, ngón tay cái và ngón trỏ khẽ miết vào nhau.
Chuyện hạ độc chưa giải quyết xong, thì Ma Điện lại tìm tới.
Nếu nói trong này chỉ là trùng hợp thì Mạc Túc một chút cũng không tin.
Người trong bóng tối rốt cuộc muốn làm gì???