Không giống như vô số lôi đình ở phía trên, chúng không có ý thức, bị cưỡng chế hấp thu bởi gậy tích điện. Mà độc trùng Ô Nha là những sinh vật sống, tuy rằng linh trí của chúng không cao, nhưng bản năng xu cát tị hung vẫn khiến chúng nó sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Quy luật của ngũ hành trên thế gian này chính là khắc chế, như thủy khắc hỏa, như thổ khắc mộc, như ưng tộc với xà tộc là kẻ thù truyền kiếp,... thì thể chất và dị năng của tiểu Hồng cũng là một trong những thiên địch lợi hại đối với độc trùng Ô Nha.
Sứ mệnh khi được sinh ra, nuôi dưỡng đến khi trưởng thành của chúng nó là dùng chất độc của mình hủy hoại địch nhân. Tựa như ý thức của một nhân loại, chúng không cam lòng bị thay thế bằng một nhân cách khác, hay mất đi tự do làm nô lệ cho một ai.
Vì vậy, khi mà tiểu Hồng dùng dị năng hóa thành lò luyện luyện hóa chúng nó, thì độc trùng Ô Nha càng phản kháng mãnh liệt, điên cuồng. Chúng nó không quan tâm không gian, thời gian, hoàn cảnh thế nào. Mục tiêu trước mắt của chúng nó, chính là phải đem thứ “lò luyện chán ghét” khiến chúng cảm thấy nguy hiểm này hoàn toàn xé nát thành trăm ngàn mảnh.
Bởi vậy, tình huống của tiểu Hồng khá là nguy hiểm, là cây trụ tinh thần, là nguồn căn chứa đựng và chuyển hóa năng lượng, áp lực mà tiểu Hồng phải nhận lấy hơn xa sự tưởng tượng của mọi người.
Ấy thế mà, trên gương mặt non nớt của nữ hài không có một tia khiếp đảm, đôi tay đặt ở trước ngực liên tục chuyển đổi các ấn quyết khác nhau. Nữ hài nhấp chặt môi, ánh mắt đen láy sáng ngời, bình tĩnh mà kiên quyết thao túng lò luyện. Tựa như là một người trí giả ngồi xếp bằng sau bàn cờ, điều khiển thiên quân vạn mã.
Vô số độc trùng Ô Nha người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, điên cuồng dùng hàm răng sắc nhọn cắn xé lò luyện, chất độc ở hai bên công kích, thôn tính, cắn nuốt lẫn nhau. Dưới sự công kích của hàng ngàn hàng vạn độc trùng, lò luyện do thất thoát năng lượng mà trở nên áp súc nhỏ lại, lúc thì mất đi chân đỉnh, lúc lại bị cạp sứt mẻ ở vòng trên của lò luyện.
Thế nhưng, lò luyện cũng không chịu thiệt thòi, nó sẽ thôn hóa độc trùng chuyển hóa thành năng lượng cho chính nó, hình thù cũng bởi vì mỗi lần dung hợp mà phát sinh thay đổi, biến hóa khôn lường.
Chẳng hạn như chỗ chân đỉnh bị mất đó sẽ dài ra một cái đuôi, chỗ sứt mẻ trên nắp đỉnh sẽ dài ra một hàm răng sắc nhọn, hoặc vòng eo ngang đỉnh sẽ mọc ra một đôi móng vuốt.
Mà phía trên, chiến cuộc của Mạc Vân Long đã dần đi đến kết thúc, gậy tích điện càng trở nên đen bóng đẹp đẽ, lôi điện xung quanh cũng thu nhỏ dần và biến mất.
Răng rắc!
Một tiếng động lớn vang lên ở trên đỉnh đầu, Chu Lệ Na và Thạch Miểu nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau đó đồng loạt thét một tiếng đầy kinh hãi:
“Trời ạ! Nóc nhà sắp sụp đổ rồi!”
Chỉ thấy bốn bức tường xung quanh đã hiện lên vô số vết nứt, mấy cây trụ nâng đỡ nóc nhà lung lay đứt gãy, mơ hồ có thể thấy từ trong mặt tường hoặc trong đường ống rớt ra vô số bột phấn. Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ biết vô số bột phấn này đều là Lôi Tâm Thạch và Huyền Mạch khổng lồ hình thành.
Chu Lệ Na và Thạch Miểu một người một bên đỡ Âu Dương Nhược Lan, gương mặt nôn nóng mà hô lớn:
“Tiểu Long, Tiểu Hồng, nhà ở sắp sụp rồi, chúng ta mau chạy thôi!!!”
Mạc Vân Long nghe thấy tiếng kêu thì bèn ngẩng đầu lên, đợi thấy rõ quang cảnh xung quanh thì đứa nhỏ này suýt chút nữa cầm không nổi gậy tích điện. Hắn há hốc mồm, ngơ ngác mà lẩm bẩm:
“Ôi mẹ ơi, tiểu gia ta đã lợi hại đến như vậy rồi sao? Cái gì mà Hậu Nghệ bắn mặt trời, cái gì mà Ngu Công dời núi, đều không thể bằng một góc của tiểu gia ta ha ha ha…”
Chu Lệ Na, Thạch Miểu vô ngữ trong vài giây, sau đó đồng thời trợn trắng mắt rồi gào lên:
“Bớt nói nhảm! Bớt tự luyến! Bây giờ chúng ta mà không chạy thì không kịp nữa đâu!”
Mạc Vân Long hoàn hồn, đưa tay gãi đầu rồi nặn ra một nụ cười tươi tắn:
“Các ngươi từ từ, đừng có gấp! Muội muội nhà ta còn chưa có làm xong đại sự đâu. Đợi một chút đi ha!”
Chu Lệ Na, Thạch Miểu gấp đến độ đỉnh đầu bốc khói, bọn họ muốn nói gì đó, bất chợt lúc này…
Oành!
Sâu dưới lòng đáy hồ bất chợt nổ tung lên, sóng gió quay cuồng mãnh liệt, hắc khí nồng đậm tụ tập ở một chỗ, đại địa dường như cũng run rẩy theo. Vô số khe nứt bắt đầu mở rộng ra, rậm rạp chằng chịt như những ổ nhện lâu năm không người quét tước.
Tình cảnh này, nói là trời sụp đất nứt cũng không quá.
Mấy đứa nhỏ nâng đỡ nhau vượt qua những khe nứt, gian nan tựa như đi trên băng mỏng, cũng may là có Đồng Tâm Khóa làm trợ lực, cho nên bọn họ nhiều lần tránh thoát hiểm nguy.
Mạc Vân Long đã thu hồi gậy tích điện, lúc này đang dõi mắt ngóng trông về phía đáy hồ, nơi mà hắc khí và sâu trùng tụ tập. Đáng tiếc, thể chất của độc trùng Ô Nha thập phần tương thích với lôi đình, hắn đi xuống không những không giúp được gì mà còn sẽ gây trở ngại thêm.
Bất quá, tuy rằng Mạc Vân Long không đi xuống trợ giúp, nhưng việc hắn dùng gậy tích điện thu đi lôi đình đã giúp đỡ phần nào cho Mạc Du Hồng.
Không có năng lực lôi đình phân hóa, độc trùng Ô Nha không thể sinh sản nhanh được, cho nên quá trình luyện độc của tiểu Hồng có thể nói là hoàn toàn thuận lợi.
Không cho các đồng đội chờ đợi lâu lắm, trong ánh mắt sáng rực đầy hi vọng của tiểu Hồng, sản phẩm được trui luyện ra từ vạn độc rốt cuộc hình thành.
Đầu của nó hình tam giác, trên mặt có ba con mắt, một cái mũi và hàm răng nanh sắc. Phần thân uốn cong hình chữ S, bên hông nhô ra bốn cái móng vuốt, sau lưng có ba cái đuôi, và phía dưới là sáu cái chân.
Mạc Du Hồng mặt đối mặt với “tân độc vật” mà mình tạo ra trong giây lát, khóe mắt co giật liên hồi, sau đó bẹp miệng khóc lên:
“Oa! Thật xấu!!!”
Tân độc vật: “...” Tổn thương thật sự, ngoại hình xấu là do nó sai rồi!?
Chứ không phải nguyên liệu mà chủ nhân lựa chọn vốn đã xấu hay sao?
(Tác giả: Lộ đã trải qua một đoạn thời gian khá là bất ổn đến từ gia đình. Hôm nay mọi việc đã quay về quỹ đạo ban đầu, Lộ mới có thời gian đăng chương mới. Có điều chương hơi ngắn, để chương sau Lộ bù cho mọi người nha. Xin lỗi mọi người nhiều lắm!!!)1