Cùng lúc đó, Mạc Túc và Đế Mặc Thần đã tiến vào khu vực trung tâm của Hàm Vân Sơn, nơi này không có hoa hoa thảo thảo, càng không có khung cảnh tú lệ như ngoại vây, mà hoàn cảnh xung quanh cằn cỗi tiêu điều, loạn thạch gai góc vứt lung tung ở khắp nơi, đất đai nứt nẻ hình thành những chỗ trũng nối liền với vực sâu, nhìn qua hung hiểm vô cùng.
Đang đi tới, Mạc Túc cảm nhận được tinh thần ấn ký bị xúc động, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, bước chân không khỏi dừng lại, ngửa ánh mắt sắc bén nhìn về nơi nào đó.
“A Túc! Làm sao vậy!?” Đế Mặc Thấy thấy nàng dừng lại, sắc mặt khó coi thì hắn cũng dừng lại theo, lo lắng hỏi.
“Tiểu Long, tiểu Hồng đã xảy ra chuyện!!!” Mạc Túc một bên thông qua khế ước huyết mạch liên hệ Mạc Nhất, Mạc Cửu và những người khác nhanh chóng xuất động lực lượng tìm kiếm bọn nhỏ, một bên trả lời Đế Mặc Thần.
“Cái gì!? Vậy chúng ta mau quay trở về đi!” Đế Mặc Thần không truy tìm nguyên nhân tại sao Mạc Túc dù ở xa cũng có thể biết được hai đứa nhỏ gặp nguy hiểm. Có câu nói mẫu tử liên tâm mà không phải sao?
Lòng nóng như lửa đốt, Đế Mặc Thần cũng không rảnh cố kỵ điều gì, bàn tay to dắt lấy tay nhỏ của Mạc Túc, điều khiển huyền lực bay lên không trung.
Mắt thấy Đế Mặc Thần đặt vị trí của hai đứa nhỏ lên hàng đầu, ngay cả Bích Linh Châu đều không buồn quan tâm tới, Mạc Túc cực kỳ hài lòng, bởi vậy cũng không so đo khi hắn nắm lấy tay mình.
Hai người hóa thành tàn ảnh chạy về ngoại vây của khu rừng, nhưng chưa đi khỏi bao xa, thì từng tiếng chấn động ở phía sau bỗng chốc vang lên.
Hai người không khỏi quay đầu nhìn lại, và ánh mắt đồng thời co rụt mạnh mẽ khi thấy cây cối liên tiếp gãy đổ, mặt đất nứt ra thành những cái khe to lớn. Trên bầu trời, dưới mặt đất, trong đáy nước thình lình xuất hiện rất nhiều yêu thú hoảng hốt chạy vội. Chúng nó mặc kệ phương hướng, hốt hoảng đâm đầu mà chạy, phảng phất bị thứ gì đáng sợ truy đuổi ở phía sau. Tất cả chướng ngại vật cản đường đều trở thành bột mịn dưới móng vuốt hung tàn và thân thể cường tráng của chúng nó.
Hai người còn nhìn thấy rất nhiều người dự thi, có cả đệ tử của Âu Dương gia tộc ở trong đó, nhưng tất cả mọi người chật vật, hoảng loạn trốn tránh, hoặc bất đắc dĩ bị cuốn vào đại quân yêu thú đen nghìn nghịt, bắt buộc phải giơ lên vũ khí mà mở một đường máu.
Tiếng chửi rủa inh ỏi, tiếng kêu la thảm thiết của người và yêu thú, chỉ chưa đầy mười phút mà huyết khí đã nồng nặc xông lên tận trời. Yêu thú giống như điên rồi, tranh giành chỗ cùng nhân loại để chạy ra ngoại vây, cho nên nếu ai cản đường, chúng nó đều sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất mà tiêu diệt.
Huyết vụ bay tứ tung, khắp nơi đều là phần chia lìa của thân thể, tay cụt, chân cụt, nhìn thấy mà ghê người.
Mạc Túc và Đế Mặc Thần nhìn nhau, thấy rõ cảm xúc ngưng trọng từ trong mắt đối phương, Mạc Túc lạnh lùng nói:
“Không tốt! Bọn nhỏ còn ở ngoại vây không biết gì? Nhất định không thể để đám yêu thú này tàn sát đến ngoại vây.”
Không phải Mạc Túc mềm lòng hay đồng tình ai, nhưng trơ mắt nhìn các mầm non thơ ấu chết dưới tay yêu thú, nàng không thể chịu đựng được.
“Đệ tử dự thi đã có người chết, e là không bao lâu nữa các đạo sư của học viện Tinh Huyền sẽ phát hiện không đúng và đến điều tra. Chúng ta tại đây trấn cửa ải, không để một con lọt lưới.” Đế Mặc Thần mím môi, nói.
Ý của hắn cùng Mạc Túc không mưu mà hợp, phía ngoại vây bên ngoài có nhi tử nữ nhi của hắn, cho nên mặc kệ dùng cách gì, bọn họ cũng phải ngăn lại đám yêu thú điên cuồng này.
Hai người vừa dứt lời, ăn ý mà tách ra, Mạc Túc cầm chủy thủ dẫn đầu xông vào trước nhất, nói vọng lại phía sau:
“Đế Mặc Thần, ngươi phụ trách bầu trời, ta phụ trách dưới đất. Cẩn thận một chút!”
Được nàng quan tâm, Đế Mặc Thần hơi cáo hứng nhếch khóe môi, nhưng khi ánh mắt chạm vào vô số yêu thú từ xa bay tới, thì biểu tình tức khắc biến thành âm trầm lạnh lẽo, tựa như tu la sát thần giáng xuống nhân gian.
Trên tay hắn cầm một thanh kiếm đen nặng trịch, hoa văn ám trầm, huyền lực chấn động, kiếm quang chém ra thành một đường, uy lực vô song, vô số điểu thú chưa kịp phản ứng đã bị chém thành hai nửa, rơi tan tác trên mặt đất, máu loãng như nước mưa từ trên trời rơi xuống, tanh tưởi và hôi thối vô cùng.
Mà dưới đất, Mạc Túc cũng dựa vào một thanh chủy thủ mà đại sát tứ phương, thân pháp nhanh như tàn ảnh, thoắt ẩn thoắt hiện, chủy thủ tựa như lưỡi hái tử thần liên tục thu gặt đầu của yêu thú nào muốn vượt qua điểm giới hạn. Y phục màu đen mặc trên người bởi vì tưới lên máu tươi mà càng thêm đen thẫm, có vài giọt máu bắn lên mặt, lên mi mắt nàng, cộng thêm đôi mắt lạnh lẽo tựa hàn đàm, khiến nàng lúc này chẳng khác với ám dạ diêm vương là mấy.
Có Đế Mặc Thần và Mạc Túc gia nhập, nhân số tử vong quả thực giảm đi đáng kể, những người dự thi thấy vậy, cũng đều bắt đầu lưng tựa lưng, mở đường máu chạy lại phía Mạc Túc.
Mọi người đánh đến trời đất u ám, nề hà nhân số của yêu thú quá nhiều, phảng phất toàn bộ yêu thú của Hàm Vân Sơn đều xuất động, dần dần có người đã cạn kiệt huyền lực, ngồi xổm dưới đất thở hổn hển.
Mạc Túc dùng chân đá bay một đầu hùng, trở tay dùng chủy thủ cắt đứt cổ của một con báo đốm, giọng điệu lạnh lẽo nói với mấy người dự thi đã cạn kiệt huyền lực đó:
“Các ngươi chạy trở về học viện báo cho các đạo sư mang viện binh đến. Đợt thú triều này quá quỷ dị, chỉ sợ mới là bắt đầu. Nếu không bố trí kịp thời, sợ là chúng nó sẽ đem cả Tinh Huyền học viện đều san bằng.”
“Không khoa trương như vậy đi!?” Người nọ há hốc mồm, không thể tin tưởng hỏi.
Mạc Túc vừa chiến đấu vừa lạnh lẽo liếc về rừng sâu phía trong, ngưng trọng nói:
“Rốt cuộc là nguyên nhân gì gây ra thú triều, chúng ta còn không rõ ràng lắm. Nhưng các ngươi không phát hiện, cấp bậc của yêu thú càng ngày càng cao sao? Điều này chứng tỏ, đỉnh giai yêy thú còn ở phía sau chưa ra tới kịp đâu.”
Tất cả mọi người nghe vậy, đồng loạt biến sắc mặt, run rẩy nói:
“Nếu là như thế, hiện tại chúng ta không chạy sẽ còn có đường sống sao?”
Mạc Túc nhíu mày, không kiên nhẫn nói:
“Các ngươi nếu ai sợ chết thì có thể chạy về? Nhưng tốc độ của các ngươi nhanh hơn yêu thú sao? Chân trước các ngươi mới vừa đi, sau lưng chúng nó đã tới, lúc ấy mới thật sự là trở tay không kịp. Hiện tại, những người nào hết huyền lực thì chạy về báo tin. Còn ai đủ sức chiến đấu thì cùng ta phòng giữ đạo chiến tuyến này.''
Mấy người dự thi nhìn nhau, rồi lại nhìn Mạc Túc và Đế Mặc Thần anh dũng chiến đấu, thế mà đều cắn răng ở lại chiến đấu. Chỉ có ba người cạn kiệt huyền lực và bị thương nhẹ nâng đỡ nhau chạy trở về học viện.
Nguyệt Thanh Loan mặc y phục dạ hành, trong ngực ôm một khối cự thạch có hoa văn đỏ rực sặc sỡ, lén lút núp ở một gốc cây gần đó, ánh mắt tràn đầy thù hận, ghen ghét xen lẫn thống khoái nhìn Mạc Túc và Đế Mặc Thần.
Đắc ý liếc nhìn bên trong rừng sâu, dưới đáy lòng Nguyệt Thanh Loan hò hét từng trận:
“Ha ha! Các ngươi đều đáng chết! Mạc Túc, tiện nam nhân, học viện Tinh Huyền, các ngươi đều đi tìm chết đi!”
Như để hưởng ứng lời nguyền của Nguyệt Thanh Loan, từ trong rừng sâu truyền ra một tiếng “Rống” kinh thiên động địa.
Tiếng “rống” bao hàm khôn kể tức giận, phẫn nộ, oán hận chồng chất, cuồng phong nhấc lên, ánh sáng đều phải nấp sau vùng mây u tối.
Một con vật to lớn đằng vân giá vũ mà đến, đỉnh đầu có hai cái sừng nhọn, dưới bụng có bốn chân, toàn thân được bao phủ bởi lân giáp màu đen cực kỳ cứng rắn. Hình dáng của nó giống long, nhưng lại không phải long, bởi vì hình thể của long uy vũ hùng tráng, mà con vật này thân đuôi lại dài như thân rắn.
Mạc Túc híp mắt nhìn nó, nhớ đến một truyền thuyết đã cũ.
Trong truyền thuyết nói, ở Thập Vạn Đại Sơn có một con đại xà, nỗ lực tu tiên đắc đạo. Xà để hóa giao cần năm trăm năm, mà giao muốn hóa rồng lại cần thiết trải qua ngàn năm, hơn nữa chịu đựng lôi kiếp, nếu may mắn thì bình bộ thanh vân, từ đây ngao du tứ hải. Còn xui xẻo thì vạn kiếp bất phục, thịt nát xương tan.
Đây là một con hắc giao đã mọc ra sừng, tu luyện ngàn năm, chỉ kém một chút là có thể hóa rồng
Nó vừa đến, đã đem ánh sáng che phủ, phảng phất ngửi được hương vị chán ghét quen thuộc, nó nhanh chóng tỏa định đám người Mạc Túc, uy áp tràn ra, thình lình chính là Thần Huyền đỉnh phong.
Vô số người dự thi chịu không nổi sóng uy áp này, đồng thời xuất khiếu chảy máu, té ngã trên mặt đất.
Mạc Túc tuy rằng có tinh thần lực cao hơn cả Thần cấp, nhưng tu vi tẫn hủy, cảnh giới không tương xứng, cho nên cũng bị đánh sâu vào. Nàng không có té ngã, nhưng cổ họng dâng lên tanh ngọt, đỉnh đầu phảng phất có tòa núi trầm trọng đè lên người nàng.
Hắc giao thấy Mạc Túc không chịu khuất phục, hung ác nổi lên, đôi con ngươi tà tính nhìn chằm chằm Mạc Túc, lốc xoáy đen đặc trong mắt cuộn tròn một cách quỷ dị.
Mạc Túc chỉ cảm thấy thân thể cứng còng, có trong chốc lát hoảng thần. Từ trong cuồng phong có cái gì gào thét mà đến, trong lòng Mạc Túc xao vang lên hồi chuông cảnh báo, bản năng nguy hiểm cất cao.
“A Túc!” Đế Mặc Thần dư quang nhìn thấy cảnh này, hai mắt song song co lại, thân thể đã nhanh hơn ý thức mà lao xuống.