Mặc cho người xung quanh tha hồ suy đoán như thế nào, Đông Phương Hạo Hiên dẫn dắt những đệ tử đồng tộc của mình đứng trước cửa khẩu chờ đợi. Kỳ thực, trong lòng bọn họ là có điều bất mãn, cơ hội khó được như vậy nhưng lại cấp cho người ngoài, mấy ngày qua đã dẫn đến tranh cãi không dứt. Bất quá, bởi vì có gia chủ Đông Phương Thắng Hà đứng ra dàn xếp, mọi lời phản bác mới tạm thời lắng xuống.
Một đám nam nữ trẻ tuổi đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, muốn nhìn xem người được gia chủ coi trọng rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào.
Ngay giữa lúc các thế lực bắt đầu nóng vội và không kiên nhẫn, thì phương xa bất chợt tiến đến một đoàn đội ngũ, đập vào mắt chúng sinh thiên hạ là một dải băng rôn to đùng đề bốn chữ “Tất thắng! Tất thắng!“. Mỗi bên của băng rôn được cầm bởi đôi thuộc hạ số khổ là Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp. Sắc mặt hai người cứng đờ, mất tự nhiên, nghẹn họng nhìn trân trối vào bóng lưng cao lớn thâm trầm của người nào đó.
Bên cạnh, Đế Thanh Hàn và Mạc Cửu, hai kẻ thích tham dự náo nhiệt, e sợ cho thiên hạ không loạn, lúc này một người cầm kèn thổi tu tu, một người cầm trống gõ thùng thùng, thi đua xem ai có thể làm ra âm thanh lớn hơn.
Mà phía trước, hai đứa nhỏ Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng đầu đội vòng hoa, hai tay giơ lên một đóa bông lù xù tự chế, hò hét cổ vũ.
“Mẫu thân cố lên! Mẫu thân giỏi nhất! Người khẳng định có thể thắng!”
Mạc Túc đi ở chính giữa, nghe xung quanh quần ma loạn vũ, gân xanh trên trán không khỏi nhảy thịch thịch từng trận, nghiến răng nghiến lợi nhìn nam nhân đeo mặt nạ, bộ dạng trương dương bên cạnh:
“Đây là sưu chủ ý mà ngươi làm ra!?”
Xin lỗi, cho nàng rút lại lời nói ngày hôm qua, nàng đã đánh giá cao người nam nhân này rồi. Xem đi, hắn bày ra cái trò con nít gì thế này?
Đế Mặc Thần vuốt cằm, tự tin nói:
“Tiểu Túc Túc tham gia tranh đoạt bảo vật, đương nhiên chúng ta phải cho ngươi trợ trận rồi. Xem đi, mỗi người đều ra một phần sức lực, đáng quý biết bao! Thiên Nguyệt Vương Triều lạnh nhạt với ngươi, không quan tâm ngươi không sao cả! Tiểu Túc Túc vẫn còn có chúng ta. Đừng quá cảm động mà khóc nha!”
Đế Thanh Hàn, Phong hộ pháp và Giang Nguyệt nghe lời này xong, tựa như được tiếp thêm sức mạnh, kêu gào càng thêm ra sức.
“Các ngươi... thật là...!” Mạc Túc một phen dở khóc dở cười, đáy lòng lại dường như chảy qua một dòng nước ấm. Tuy rằng từ người bên ngoài nhìn vào, bọn họ kêu gào có chút khoa trương khuếch đại, tựa như người có tâm lý không bình thường.
Kỳ thật Mạc Túc biết, Đế Mặc Thần có thân phận bí ẩn, làm người lạnh bạc kiêu ngạo, hắn có thể vì nàng mà làm ra được hành động này, quả thực ngoài dự đoán.
Lúc này nếu nàng tức giận hay mắng chửi người, thì giống như đều không tốt lắm. Chỉ có thể căng da đầu, đi từng bước một cùng Đông Phương Hạo Hiên hội hợp.
“Mạc cô nương, ngươi rốt cuộc đã tới!” Đông Phương Hạo Hiên tiến lên chào hỏi, ánh mắt tự động làm lơ cảnh tượng cay đôi mắt nào đó.
“Chúng ta vào bên trong đi, đừng để người khác chờ lâu.” Mạc Túc nhìn qua đài cao thấy các thế lực đã đến đông đủ, bèn nói.
“Đi thôi!” Đông Phương Hạo Hiên mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ, hơi liếc khẽ Đế Mặc Thần rồi xoay người, dẫn đầu bước vào trong.
“Tiểu Long, Tiểu Hồng, mẫu thân không có ở bên cạnh, các con phải ngoan ngoãn đi theo các thúc thúc a di, tuyệt đối đừng chạy lung tung, có biết hay không?” Trước khi tiến vào lôi đài, Mạc Túc hơi không yên tâm, lần nữa dặn dò hai đứa nhỏ.
“Mẫu thân yên tâm đi!” Mạc Du Hồng nghịch ngợm nháy mắt, giọng điệu kéo dài, ngón tay búp nõn phất lên, đẩy Mạc Túc về phía trước.
Khuôn mặt lóe qua vẻ bất đắc dĩ, Mạc Túc không tình nguyện nhìn sang Đế Mặc Thần, nói:
“Bọn nhỏ nhờ ngươi chăm sóc!”
Bỗng nhiên, trước mắt thoáng hiện lên một bàn tay, rất nhẹ, rất khẽ, tựa như chuồn chuồn lướt nước vỗ qua đầu vai, Mạc Túc chưa kịp làm ra phản ứng thì cánh tay kia đã rút về, chỉ văng vẳng bên tai một câu dặn dò trầm thấp:
“Mọi việc phải cẩn thận! Sự an toàn của ngươi mới là quan trọng nhất!”
Nét mặt thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, Mạc Túc vội vã phiết đầu sang một bên, ho khan nói:
“Ta biết rồi, đi đây!” Nói đoạn, Mạc Túc đã xoay người, đi theo đội ngũ cuối cùng của Đông Phương Hạo Hiên. Dáng vẻ kia, cực kì giống như chạy trối chết.
Mà Đế Mặc Thần, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng khẳng khiu của Mạc Túc, khóe miệng dưới mặt nạ hơi câu lên, chứng tỏ tâm tình rất tốt.
Mà ở trên lôi đài, Yến Thừa Diệu và Yến Minh Ly cũng đồng thời thấy được sự xuất hiện của Mạc Túc, một mặt vui mừng, bên cạnh đó là nghi hoặc sao nàng lại đi cùng Đông Phương gia tộc. Hơn cả thế nữa, Yến Thừa Diệu chỉ thoáng nhìn qua người nam nhân đeo mặt nạ bạc dưới kia thôi, nhưng mà trong lòng lại dâng lên một hồi chuông cảnh báo.
Nhất là khi chứng kiến, hai đứa nhỏ thân mật tự nhiên, vui vẻ cười đùa cùng Đế Mặc Thần, thì trong lòng Yến Thừa Diệu càng thêm khó chịu.
Đông Phương gia tộc thực hiện xong quy củ, đăng ký báo danh xong rồi lần lượt lên đài, Yến Minh Ly không màng hình tượng công chúa hay gì đó, phất tay kêu gọi:
“Túc tỷ tỷ, tỷ mau đến đây, ca ca đã dành sẵn một chỗ cho tỷ rồi. Muội còn tưởng tỷ không tới nữa chứ?”
Đông Phương Hạo Hiên khựng lại bước chân, nhíu mày quan sát Yến Thừa Diệu. Người này, thế nhưng cũng có ý đồ với Mạc cô nương?
Mà một bên khác, Liễu Như Tâm sắc mặt âm u như trời đông giá rét, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhìn huynh muội đối diện, ánh mắt tràn đầy không cam lòng cùng căm tức.
Sau đó, nàng ta lại nhìn chòng chọc vào Mạc Túc, ánh mắt tựa như tôi độc.
Đáng ghét!
Mạc Túc này rõ ràng đã bỏ cuộc đấu lôi đài, ai mà ngờ được sẽ đi thông con đường của Đông Phương gia tộc.
Quả nhiên là hồ ly tinh! Một bên câu dẫn Yến Thừa Diệu, một bên mắt đi mày lại với Đông Phương Hạo Hiên, thật là quá đáng.
Kỳ thực, không ai biết trong lòng Liễu Như Tâm là ghen ghét đến cực điểm.
Rõ ràng Mạc Túc đã là tàn hoa bại liễu, ấy mà thế nào lại luôn có nam nhân thân phận không tầm thường luôn vây quanh nàng?
Mạc Túc phát hiện biểu tình u ám của Liễu Như Tâm, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt miệt thị khẽ liếc nàng ta một cái, rồi mỉm cười đáp lời Yến Minh Ly:
“A Ly, Thừa Diệu, cảm ơn hai người. Nhưng ta đã ở trong đội ngũ của Đông Phương gia rồi, nên sẽ không qua đó đâu.”
Phía trước, Đông Phương Hạo Hiên vểnh tai lắng nghe, xét thấy xung quanh không ai chú ý thì hắn khẽ thở nhẹ một hơi.
Sắc mặt xẹt qua tia thất vọng, Yến Minh Ly buồn buồn nói:
“Túc tỷ tỷ, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Thật làm chúng ta lo lắng muốn chết. Hơn nữa tỷ vào bí cảnh rồi, ở bên ngoài ai sẽ chăm sóc Tiểu Long với Tiểu Hồng?”
Mạc Túc khẽ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, ảnh ngược trong đáy mắt là bóng dáng nam nhân mặc hắc y, đeo mặt nạ bạc, dáng vẻ đạm nhiên chắp tay sau lưng. Áo choàng bay phấp phới, dường như có thể che chắn hết mưa gió xung quanh, cho người khác một cảm giác vững vàng an toàn. Mạc Túc bình thản nói:
“Yên tâm! Bọn nhỏ đã có người thay ta chăm sóc.”
Yến Thừa Diệu theo ánh nhìn của Mạc Túc nhìn ra ngoài, buột miệng hỏi:
“Là hắn sao? Có thể tin được hay không?”
Nghĩ tới gì đó, Mạc Túc lắc đầu, ngữ điệu khẳng định:
“Có thể nói, trên đời này ngoài hắn ra, bọn nhỏ giao cho ai, ta cũng không yên tâm.” Cổ nhân thường nói, hổ dữ không ăn thịt con. Mạc Túc có lén quan sát Đế Mặc Thần, thấy ánh mắt hắn mỗi lần nhìn về bọn nhỏ là yêu thương, bao dung, và có một chút tiếc nuối khi không thể biết sự thật sớm hơn. Cho nên, nàng có thể khẳng định, Đế Mặc Thần sẽ không hại bọn nhỏ.
Yến Thừa Diệu: “...”
Hắn cũng không ngờ tới sẽ nhận được câu trả lời là cái dạng này. Lồng ngực đổ một hơi, tựa như bị tảng đá ngàn cân đè nặng.
Xuyên qua đám người, ánh mắt hắn nhìn Đế Mặc Thần tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
Cũng không biết là trực giác nam nhân hay cái gì khác, mà Đế Mặc Thần cũng híp mắt nhìn lại Yến Thừa Diệu, khóe môi hơi câu lên một đường cung nguy hiểm, tựa đắc ý tựa khiêu khích mà vuốt đầu hai đứa nhỏ.
A! Xem ra nhân duyên của tiểu Túc Túc rất tốt, hắn lại phát hiện thêm một đóa hoa đào rồi. Thú vị!. Truyện Gia Đấu
Bên cạnh, Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp, và Đế Thanh Hàn mạc danh cảm thấy không khí xung quanh dường như chững lại và lạnh run.
Ba người run cầm cập, cảm thán khí trời thật là khó hiểu.
Mà ngồi ở nơi cao nhất, nữ đế Nguyệt Dao từ khi thấy Mạc Túc xuất hiện thì sắc mặt nhanh chóng sa sầm xuống, đen như mực nước, bàn tay bám vào thành ghế, lạnh lẽo lầm bầm:
“Không thể nào? Nàng sao có thể xuất hiện ở đây được? Chu Nhược Vi!!!”
Nguyệt Dao quay ngoắt sang bên trái, quát khẽ một tiếng.
Chu Nhược Vi hoảng loạn từ ghế dựa đứng lên, gục đầu hành lễ, cũng che dấu vẻ chột dạ nơi khuôn mặt:
“Bệ hạ gọi thần có việc ạ?”
Bởi vì tư tâm cảm thấy Nguyệt Vô Song khi xưa quá mức đáng thương, hơn nữa cũng mong muốn vãn hồi một chút áy náy tội lỗi, nên Chu Nhược Vi đem việc nhìn thấy Mạc Túc ở Lâu Giang Các hoàn toàn giấu nhẹm đi, không cho nữ đế hay biết.
Nguyệt Dao trừng mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi gặng hỏi:
“Chu Nhược Vi, bản nữ đế như thế nào không biết nghịch nữ này có quan hệ mật thiết với Đông Phương gia tộc, hơn nữa còn dùng phương thức này gián tiếp tiến vào bí cảnh. Thật là đem mặt mũi của bổn đế giẫm nát dưới chân mà. Chuyện này sao ngươi không bẩm báo sớm???”
Trước không nói việc Mạc Túc có thể tiến vào bí cảnh đã làm Nguyệt Dao có dự cảm chẳng lành, hơn nữa Mạc Túc thế mà cùng Đông Phương gia tộc có liên hệ.
Chết tiệt!
Năm xưa vu oan giá họa, đem chìa khóa truyền thừa hủy đi. Cứ tưởng rằng nhất lao vĩnh dật, ai mà ngờ được bí cảnh đáng ghét kia lại có thể tự động mở ra.
Hiện tại cũng vậy, sử dụng liên hoàn kế cũng không thành công, Mạc Túc quang minh chính đại dùng quan hệ tư nhân tiến vào, nàng có thể ngăn cản làm sao bây giờ.
Nguyệt Dao nghẹn một bụng hỏa khí, cho nên khi nói chuyện với Chu Nhược Vi hoàn toàn không chút nể mặt.
Chu Nhược Vi cúi gầm mặt, run rẩy đáp lời:
“Thưa bệ hạ! Thần cũng không biết chuyện này.” Đồng thời trong lòng Chu Nhược Vi nhẹ thở ra, may mắn Nguyệt Dao không phát hiện nàng che giấu một bí mật khác.
Mạc Túc cùng Đông Phương gia quan hệ như thế nào chưa biết, nhưng Nguyệt Dao đã tức giận như thế này. Nếu nàng phát hiện Mạc Túc thân thiết với Lâu Giang Các, hơn nữa Lâu Giang Các còn thay Mạc Túc ra mặt, trá Nguyệt Dao một bút lớn. Thì chẳng phải nàng sẽ hộc máu tam thăng sao?
Nguyệt Dao nhìn chằm chằm Chu Nhược Vi một hồi lâu, thấy người sau run lẩy bẩy không giống nói dối, mới phiền muộn phất tay, ném cho Chu Nhược Vi một khối ngọc lệnh, âm trầm nói:
“Bản đế tạm thời tin ngươi một lần. Mang cái này đi thông tri Nguyệt Ảnh Vệ, bảo bọn họ toàn bộ xuất động, bản đế có việc cho bọn họ làm.”
Chu Nhược Vi run rẩy tiếp nhận ngọc lệnh lui xuống, đáy lòng âm thầm khiếp sợ, Nguyệt Ảnh Vệ toàn lực xuất động?
Nữ đế đây là muốn làm gì?
Giữa sân hiện lên một vòng sáng bạch quang, mặt đất ầm ầm rung động, Nguyệt Dao nhìn từng tốp người được truyền tống trận bao phủ rồi mất hút, khóe miệng gợi lên vẻ cười lạnh.
Nếu ngươi đã muốn tiến vào bí cảnh như vậy, thì vĩnh viễn chôn cùng với bí mật ở nơi đó đi.
(Dạo này hơi bận nên ra chương lâu xíu, mọi người thông cảm cho tui nha.
Đố mọi người nữ đế Nguyệt Dao vì sao phải sử dụng trăm phương ngàn kế để ngăn cản Mạc Túc tiến vào bí cảnh?)