Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 147: Chương 147: Vương triều đổi ngôi




Những ngày kế tiếp, cả Thiên Nguyệt Thành đều không yên ổn, dân tâm lo sợ bất an. Bởi vì giờ ngọ mỗi ngày, đều có quan binh áp giải phạm nhân ra pháp trường xử trảm, trong số bọn họ đều có con cháu thuộc quan lại, gia tộc.

Thậm chí, những khu phố sang trọng ngày thường không ai dám tiến giờ đây cũng phi thường náo nhiệt, tiếng binh khí kéo lê trên nền đất, tiếng chém đầu, và vô số tiếng kêu thảm thiết truyền ra, khiến dân chúng co đầu rụt cổ trong nhà, không dám bước ra ngoài nửa bước. Thỉnh thoảng có người gan dạ tiến vào con hẻm thăm dò, đều sẽ thấy vài tòa biệt phủ tiêu điều vắng tanh, trước cửa dán giấy niêm phong trắng xóa, còn tường phía trên là vô số vệt máu thẫm đã khô đặc từ lâu, nhưng mùi vị tanh nồng vẫn thỉnh thoảng bay ra.

Ngày thứ năm, rốt cuộc đến vở kịch lớn, Ngự Sử Phủ và Hình Bộ cộng đồng tìm ra vô số tội ác của hai nhà Chu, Tần và triều tấu đi lên. Đương nhiên, tin tức nữ đế bị yêu tinh sát hại đã sớm truyền đến ai ai cũng biết, trưởng công chúa Nguyệt Vũ Đình chết trong đám cháy, nhị công chúa Nguyệt Mạn Chi hai chân tàn tật không thể chủ trì, tam công chúa Nguyệt Thanh Loan trong lúc thi đấu bị thương nặng, đã được đưa về Tinh Huyền học viện, tứ công chúa Nguyệt Vô Song nhiều năm trước phạm lỗi lầm biếm vì thứ dân, cho nên không có tư cách chạm đến hoàng quyền, bát hoàng tử còn nhỏ tuổi, chưa rành thế sự, cửu công chúa Nguyệt Vô Hoan không có tiếng tăm gì, không có sức phục chúng.

Cho nên, không biết là vô tình hay cố ý, mà ngũ hoàng tử Nguyệt Vũ Lăng thuận lý thành chương đứng lên bao biện làm thay, nhanh chóng tiếp nhận quyền lực và làm ra một loạt quyết sách. Trọng đại nhất đó là rút nhổ toàn bộ căn cơ của hai nhà Chu, Tần.

Cũng không ai biết Hình bộ và Ngự Sử Phủ làm cách nào mà được, khi cấm vệ quân tiến đến điều tra Chu gia và Tần gia, sở hữu tang chứng, vật chứng rành mạch đầy đủ, khiến bọn họ hết đường chối cãi. Cùng ngày, hai nhà gộp lại, tổng cộng hơn ba trăm người đồng thời bị đưa vào nhà lao, chờ ngày hành quyết. Nam hậu Chu Thụy bị phế hậu, đẩy vào đơn độc nhà giam. Thừa tướng Chu Nhược Vi bị tước chức vị, bởi vì làm người tương đối thanh chính, không có vết nhơ, cho nên được phóng thích, chỉ là hàng thành thứ dân, hai đời con cháu không được phép vào cung tham gia khoa cử. Không khác gì Chu gia, Tần gia cũng có đồng dạng đãi ngộ, cách chức, xét nhà, tịch thu gia sản. Con vợ cả Tần Kha hoành hành ác bá, cưỡng bức dân nữ, giết người vô tội. Cho nên cùng ngày bị áp giải một vòng Thiên Nguyệt Thành, chặt đầu thị chúng.

Đương nhiên, bên cạnh việc giải quyết gian thần, thì Nguyệt Vũ Lăng cũng đề bạt trung thần. Trong đó lấy Lam gia và Cố gia cầm đầu. Tương ứng một văn một võ. Lam Tử Hàn tinh thông thiên văn, tường tận địa lý, am hiểu sách sử văn học, cho nên đưa vào Hàn Lâm Viện tiến tu. Mà Cố gia Cố Đình Diệp, kiêu dũng thiện chiến, võ công cao cường, phong làm Phiêu Kị Tướng Quân, tay cầm hổ phù, nắm giữ trăm vạn đại quân.

Thiên Nguyệt Vương Triều, trong một tuần hoàn toàn thay máu, trong lúc có khiến cho sợ hãi, nhưng mọi việc giải quyết đâu vào đấy, không gây hỗn loạn. Cho nên đợi tứ quốc phản ứng lại đây, hoàng triều đã đổi ngôi vua, sở hữu trần ai lạc định.

Mà thông qua những việc trên, năng lực của Nguyệt Vũ Lăng rốt cuộc làm quần thần tin phục, hắn thuận lý thành chương mà đăng cơ.

Ngày đăng cơ đó, hắn viết một phong thiệp, mời Mạc Túc đến làm chứng kiến. Hắn biết, ngôi vị của mình là như thế nào được đến, lại vì sao mà dễ dàng lật đổ hai gia tộc cường đại. Cho nên đối với Mạc Túc, hắn vừa sợ hãi vừa kính nể, không dám có một chút coi khinh.

Mà thông qua những việc trên, năng lực của Nguyệt Vũ Lăng rốt cuộc làm quần thần tin phục, hắn thuận lý thành chương mà đăng cơ.

Ngày đăng cơ đó, hắn viết một phong thiệp, mời Mạc Túc đến làm chứng kiến. Hắn biết, ngôi vị của mình là như thế nào được đến, lại vì sao mà dễ dàng lật đổ hai gia tộc cường đại. Cho nên đối với Mạc Túc, hắn vừa sợ hãi vừa kính nể, không dám có một chút coi khinh.

Bởi vì chỉ cần nàng muốn, ngôi vị này liền sẽ không đến tay hắn.

Mạc Túc nhận được thiệp mời, lại chỉ hơi lướt qua và mỉm cười, cũng không có ý định đi xem. Có thời gian rảnh, nếu không tu luyện thì nàng bồi hai đứa nhỏ chơi đùa nó không hương sao? Đương nhiên, phải kể đến một cái đuôi mặt dày vô sỉ, bất kể ngày đêm luôn luôn xuất hiện xoát tồn tại cảm.

Nể tình Đế Mặc Thần cũng đáng thương, cho nên nàng cho phép hắn tiếp xúc hai đứa nhỏ, đến nỗi bọn nhỏ khi nào chịu kêu hắn “phụ thân” thì nàng không thể biết được rồi.

Sau ngày Nguyệt Vũ Lăng đăng cơ, Mạc Cửu rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ trở về, tíu ta tíu tít mà ở bên tai Mạc Túc hội báo:

“Chủ tử, Nguyệt Vũ Lăng đăng cơ thành công. Lam gia, Cố gia lúc này đây thoát khỏi bể khổ, rốt cuộc tỏa sáng sinh cơ. Chỉ hi vọng Thiên Nguyệt quốc ở dưới sự thống trị của hắn có thể vĩnh viễn phồn vinh, dân chúng cơm no áo ấm, hạnh phúc bình an.

Hắn sau khi lên ngôi, việc thứ nhất chính là phát ra thông cáo minh oan. Giải thích chủ tử ngài năm đó không có trộm trấn quốc chi bảo, càng không có thông đồng với địch phản quốc. Bởi vì đã nói trước đó, chủ tử ngài không muốn hồi cung cho nên hắn không có phục hồi địa vị cho ngài, chỉ tặng mấy gương châu báu và trang sức lại đây coi như tạ lỗi. Chủ tử, ngài rốt cuộc giải quyết được một cọc chuyện phiền não. Từ đây, những ô danh đó không bao giờ còn tồn tại bị người chê cười.

Ngoài ra việc thứ hai, hắn có nhắc đến giờ tuất ngày mai, sẽ mời pháp sư đến lập đàn thi pháp, thiêu sống yêu tinh hại người, trả thù cho nữ đế Nguyệt Dao.”

Tuy rằng chỉ là mượn thân thể sống lại, nhưng có ô danh trong người, vẫn khiến Mạc Cửu đối với chuyện này canh cánh trong lòng, thay phiên Mạc Túc bất bình. Hiện tại trần ai lạc định, gánh nặng trong lòng hắn gỡ xuống hơn phân nửa.

Mạc Túc tựa lưng vào ghế, ánh mắt nghe đến câu cuối thì hơi lóe sáng, gật gù khẳng định:

Mạc Túc tựa lưng vào ghế, ánh mắt nghe đến câu cuối thì hơi lóe sáng, gật gù khẳng định:

“Đúng vậy! Có ai thích bản thân mình bị người chỉ trỏ vào cái mũi mà mắng đâu chứ. Hàm oan giải xong, chấp niệm của nguyên chủ được tiêu tán, ta mới có thể tự do làm chính mình.”

Cũng trong nháy mắt vừa rồi, Mạc Túc cảm giác được tinh thần lực của mình tăng trưởng một thêm một mảng lớn, không gian chi lực cũng hồi phục đến sáu phần, đó là do một tia linh hồn còn sót lại trong thân thể này rốt cuộc chịu buông lỏng mà không hề đè nặng nàng.

Tuy rằng nàng và Nguyệt Vô Song vốn là một người, nhưng hoàn cảnh và môi trường sống khác nhau, khiến hai người là hai tính cách độc lập khác nhau, linh hồn bản năng cũng thế. Cho nên Mạc Túc không có lựa chọn dung hợp phần linh hồn còn sót lại của Nguyệt Vô Song, mà để nàng ấy thuận theo tự nhiên tiến vào luân hồi, chuyển thế sang kiếp khác.

Chỉ hi vọng kiếp sau, ngươi có thể sống tự do tự tại, sống lâu trường thọ, có người nhà yêu thương, bạn bè nâng đỡ, phu thê hòa thuận cả đời.

Mạc Túc ở dưới đáy lòng âm thầm cầu nguyện như thế.

Vừa dứt lời, nàng cảm giác thân thể đến linh hồn càng thêm nhẹ nhàng, sâu trong linh hồn hơi hơi chấn động, ánh qua một vệt sương khói nhẹ nhàng.

Mạc Túc hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.

Nguyên chủ Nguyệt Vô Song trước khi rời đi, còn vui vẻ cảm ơn và chúc phúc cho nàng.

Thật là một cô nương thiện lương!

Quá trình nói đến rất lâu, kì thực chỉ đi qua vài giây, Mạc Túc rốt cuộc bình thường trở lại, hỏi Mạc Cửu:

“Nguyệt Vũ Lăng xử lý những công chúa, hoàng tử khác như thế nào?”

Mạc Cửu nhanh chóng đáp:

“Nguyệt Vũ Đình chết vào hỏa táng, tro cốt đều không dư thừa, cho nên hắn chỉ khắc tên vào gia phả và lập bài vị. Nguyệt Thanh Loan là học sinh của Tinh Huyền học viện, ngày thường ít có về cung, cho nên chức vị và phủ công chúa vẫn giữ lại để đó, ngoài ra không có đặc quyền nào khác. Còn Nguyệt Mạn Chi tuy rằng có tàn tật, nhưng có dũng có mưu, cho nên hắn phong làm vương gia, ban cho đất phong và thực quyền, hiệp trợ thống trị Thiên Nguyệt. Bát hoàng tử còn nhỏ, cho nên đưa vào Quốc Tử Giám dạy dỗ, cũng có cung điện ở riêng. Còn Cửu công chúa Nguyệt Vô Hoan, hắn cũng triệu kiến để ban cho đất phong nhưng không có thực quyền, bất quá...”

Mạc Túc thấy Mạc Cửu ngập ngừng, bèn nhíu mày hỏi:

“Làm sao vậy!?”

Mạc Cửu nói đến chỗ này, cũng tỏ vẻ cực kỳ khó hiểu:

“Nguyệt Vũ Lăng triệu kiến hồi lâu, nhưng cũng không gặp ai đến, mới khiến thị vệ đi tra xét. Sau đó mới biết, Nguyệt Vô Hoan không ở trong cung, chẳng biết đi đâu vậy. Hỏi ra đều không ai biết, như là người bỗng nhiên bốc hơi giữa nhân gian vậy.”

Mạc Túc nghe vậy thì hơi nhăn mày, đối với nhân vật không nằm trong tầm kiểm soát, nàng theo bản năng mà cảm thấy quái dị.

Đặc biệt là Nguyệt Vô Hoan người này, kể cả nguyên chủ cũng không có ấn tượng, hiển nhiên là chẳng có giao thoa. Đến nỗi nàng, lần gặp đầu tiên ở bìa rừng lần đó cũng không quá để ý nhiều. Theo bản năng mà xem nhẹ nàng.

Trên đời này, kẻ có thể khiến người khác xem nhẹ hoặc không để ý, chỉ có hai loại người. Một loại là thật sự đần độn vô vị, nhạt nhòa giữa đám đông. Còn loại thứ hai, là người đó cố tình vì này, bản năng hạ thấp tồn tại cảm với người xung quanh.

Không biết tại sao, Mạc Túc có loại trực giác, Nguyệt Vô Hoan chính là loại người thứ hai. Nàng ta tựa như một con rắn độc nằm trong một góc âm u nào đó, không ra tiếng thì thôi, một khi ra tiếng thì chắc chắn sẽ cắn chết người.

Không biết tại sao, Mạc Túc có loại trực giác, Nguyệt Vô Hoan chính là loại người thứ hai. Nàng ta tựa như một con rắn độc nằm trong một góc âm u nào đó, không ra tiếng thì thôi, một khi ra tiếng thì chắc chắn sẽ cắn chết người.

Như vậy xem ra, Nguyệt Vô Hoan mới là kẻ che giấu lòng dạ sâu nhất của Thiên Nguyệt Vương Triều, nguy hiểm hơn cả Nguyệt Dao, à không... hiện tại phải gọi là Phó Ngữ Dung.

“A Cửu! Ngươi đi tra thử, xem có phát hiện được tung tích của Nguyệt Vô Hoan hay không!” Mạc Túc híp mắt, phân phó nói.

Mạc Cửu thẳng thắn sống lưng, sắc mặt ngưng trọng nói:

“Thuộc hạ đã biết! Vậy hiện tại chủ tử phải chuẩn bị khởi hành đi Tinh Huyền học viện sao?”

Mạc Túc chống cằm lên tay, thản nhiên nói:

“Hẳn là ngày kia mới xuất phát! Ta còn phải gặp một vị cố nhân hỏi nàng ta một số chuyện.”

Mạc Cửu nhịn không được tò mò hỏi:

“Chủ tử, ai nha!?”

Mạc Túc chỉ ý vị thâm trường cười, không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.