Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 14: Chương 14: 13: Hứa hẹn






“Mị nhi… sư… sư tôn ngươi tọa kỵ là hoàng kim thần… long?” Tuyết Trùng Dương thanh âm run run hỏi. Người có thẻ khống chế được hoàng kim thần long chắc hẳn phải rất mạnh? Chỉ sợ là thiên thần. Hắn cũng không nghĩ tới Tuyết Mị sẽ nói dối, dù sao hoàng kim thần long này là loại sinh vật cao quý trong truyền thuyết, không phải ai cũng đều biết đến. Giống bọn họ cường giả khôn ngoan tuổi này đều đã nghe thấy. Tuyết Mị mới mười một tuổi, chưa từng thấy qua hoàng kim thần long thì làm sao mà biết được. Nhưng là bọn hắn không biết rằng linh hồn của Tuyết Mị căn bản không phải là người của thế giới này, mà là người địa cầu tiếp thu mấy ngàn năm văn học tinh hoa từ cổ chí kim. Tuyết Mị kiếp trước có xem qua tiểu thuyết huyền huyễn, đều viết hoàng kim thần long là thú tộc khủng bố nhất tồn tại. Vì thế nàng cũng thuận miệng giật nhẹ, nói như thế nào đâu biết mấy người này cư nhiên bị nàng lừa gạt, trong lòng nàng thực đắc ý nha, không nghĩ tới thế giới này còn thực sự tồn tại Long, xem vẻ còn thật sự là khủng bố tồn tại. Hắc hắc, về sau bổn tiểu thư cũng muốn một cái.

“Là nha, gia gia, đại kim kì thực rất thiện lương, nó nha, thích nhất hủy ngọn núi diệt thành trì. Ở thế giới của sư tôn, không biết bao nhiêu…” Nói tới đây, Tuyết Mị đột nhiên câm miệng không nói, bộ dáng ảo não nhìn mọi người.

Mọi người trừ bỏ nhị nữ Lôi Lệ Thi (hai người Lôi Linh Nhạc và Lôi Lệ Thi), đều là người đã sống vài thập niên, như thế nào lại không biết nguyên nhân tiểu tử này ảo não. Bất quá trong lời tiết lộ của tiểu tử này đoán được một cái tin tức: sư tôn của tiểu tử này không phải người của thế giới này, mà là người của thế giới kia, hơn nữa còn là khủng bố cường giả có thể khống chế được hoàng kim thần long.

Đoán được điều này, mọi người thần sắc khác nhau; vợ chồng Tuyết Trùng Dương tự nhiên là cảm thấy vui vẻ thay cho tôn tử mình, dù sao có thể được một cường giả cấp bậc thiên thần xem trọng là một sự kiện cỡ nào may mắn. Mà hai huynh đệ Lôi Trung thần sắc có điểm phức tạp, người Tuyết gia thật đúng là may mắn, ngàn năm trước, là một thế hệ linh thần Tuyết Khinh Dương, lại tại lại xuất hiện yêu nghiệt yêu tử Tuyết Mị này, Tuyết gia muốn không cường đại cũng khó; đáng tiếc hơn sáu mươi năm trước Tuyết gia lại đem Tuyết Trùng Dương đuổi khỏi gia tộc, nếu là Tuyết gia biết hậu đại Tuyết Trùng Dương xuất hiện một tiểu tử yêu nghiệt là Tuyết Mị, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào? Sẽ thật hối hận đi, sau đó không tiếc hết thảy đại giới đem Tuyết Trùng Dương thỉnh về gia tộc đi. Này không thể nói Tuyết gia ở đế đô này quá mức lợi thế, nếu đổi lại một cái gia tộc khác, cũng sẽ như thế; thiên phú yêu nghiệt, hậu trường khủng bố, ai mà không hi vọng gia tộc mình tồn tại một cái cường giả trong tương lai như thế.

“Lôi Trung, Lôi Tuấn hai vị gia gia, không phải Mị tiểu tử cố ý làm khó dễ các ngươi, mà là tiểu tử hiện tại vẫn chưa thể cường đại thật sự không muốn Tuyết gia bị một ít khách không mời mà đến quấy rầy. Cho nên thỉnh các ngươi giữ bí mật giúp ta, nếu tương lai có một ngày, các ngươi muốn tiểu tử hỗ trợ, tiểu tử nhất định sẽ không từ chối.” Tuyết Mị là toàn tâm toàn ý mà nói; tiểu dạng, lão hồ ly, cho ngươi một cái bậc thang, nếu là ngươi còn không đi xuống, đừng trách bổn tiểu thư tâm ngoan.

“Hảo.. hảo… Mị tiểu tử, đây là ngươi nói, về sau ta có việc tìm ngươi hỗ trợ ngươi cũng đừng mong từ chối.” Trong mắt Lôi Tuấn hiện lên một chút tính kế. Lấy thiên phú của tiểu tử này, chỉ cần không chết non, tương lai, thiên hạ nhất định sẽ là của hắn. Làm cho hắn thiếu mình một cái nhân tình, lại cớ gì mà không làm đâu.

“Chỉ cần không thương tổn thân nhân của tiểu tử, tiểu tử nhất định sẽ không nói hai lời.” Tuyết Mị thề nói; trong đôi mắt đẹp đồng dạng cũng hiện lên một chút tinh quang. Lão hồ ly, còn dám tính kế bổn tiểu thử, về sau không biết là ai tính kế ai đó.

“Tốt lắm, tốt lắm, chuyện này liền dừng lại ở đây đi.” Lôi Trung nhìn thấy một màn Tam đệ mình cùng Mị tiểu tử đạt thành hiệp nghị, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao Mị tiểu tử này rất hợp khẩu vị của mình. Tự nhiên không hi vọng hắn cùng Tam đệ phát sinh xung đột; “Trùng Dương lão đệ, chúng ta đến Sương Nguyệt thành còn có chuyện khác muốn làm, liền cáo từ trước.”

Tuyết Trùng Dương gật gật đầu, Lôi Tuấn vừa mới cùng tôn tử mình xảy ra ma sát, hiện tại hắn cũng không có tâm tình tiếp đãi bọn họ. “Mị tiểu tử, khi nào đến đế đô đi Lôi gia ta, chúng ta cùng hảo hảo đánh một hồi.” Lôi Trung dùng bàn tay to vỗ vỗ bả vai mảnh khảnh của Tuyết Mị, hưng phấn mà nói; hắn cùng với Mị tiểu tử này xem như là hòa thuận, đối với ‘hắn’ càng nhìn càng yêu thích.

“Hảo, đế đô, tiểu tử nhất định sẽ đi, đến lúc đó Lôi Trung gia gia cứ chờ tiếp chiêu đi.” Tuyết Mị lộ ra tươi cười nghiền ngẫm, Lôi Trung vừa hay là một người ngay thẳng, nàng rất thích loại người này.

“Ha ha, tiểu tử, ngươi cứ hảo hảo mà yên tâm, bổn đại gia thật chờ mong lần gặp mặt tiếp theo.” Lôi Trung ha ha cười, nghĩ rằng: không biết lần gặp mặt tiếp theo, tiểu tử này đã cường đến cái tình trạng nào rồi đó?

“Tuyết Mị, chúng ta đợi lần gặp mặt tiếp theo.”; “Họ Tuyết, về sau đến đế đô nhất định phải tìm chúng ta, cũng không thể quên chúng ta. Nghe được không?”

Đây là lời nói của Lôi Lệ Thi, Lôi Linh Nhạc, hai nàng lúc sắp đi đã lưu lại. Bốn người Lôi Trung vừa đi không lâu, một gã thị vệ chạy đến hướng Tuyết Trùng Dương báo tin: “Lão gia, gia chủ Lưu gia cầu kiến.” Hai vợ chồng Tuyết Trùng Dương nghe xong trên mặt một trận nghi hoặc, không biết cái lão thất phu (người tầm thường) Chu Đạt Ngũ này vì cái gì mà đến.

Đôi mắt đẹp của Tuyết Mị ngưng trọng, lão gia hỏa này nhất định là vì mình mà đến; thi thể chủ tớ ba người Chu Phù Tân đã muốn bị Viêm Lang ăn sạch, xem như hủy thi diệt tích, cho dù Chu Đạt Ngũ đã biết tôn tử của mình bị người giết, hơn nữa lại hoài nghi là mình giết, nhưng hắn không có chứng cớ thì cũng không làm gì được mình, ít nhất hắn cũng không dám ở trong sáng mà đối phó với bản thân, nếu hắn đã vì mình mà đến, vậy cũng đừng trách bổn tiểu thư tâm ngoan thủ lạt. Bổn tiểu thư thích nhất là giở thủ đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.