Thấy người kia đồng ý nhanh như vậy, Thích Tự lại sinh ra cảm giác chẳng hề chân thực.
Phó Diên Thăng ra chỗ xe cứu thương, cẩn thận đặt người xuống cáng. Lúc này nhóm Diệp Khâm Như cũng bắt đầu vây đến, Thích Tự mới vô thức níu lấy ống tay áo Phó Diên Thăng vì sợ hắn sẽ bị đẩy ra.
Phó Diên Thăng có chút sửng sốt, lại lo rằng sau một đêm kinh hoảng như vậy, đối phương tất sẽ khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên chỉ quay ra giải thích với mọi người vài câu rồi theo nhân viên y tế lên xe luôn.
Cả đoàn người chia ra các xe, cùng hướng tới bệnh viện trung tâm Hưng Thị ở gần nhất.
Từ lúc lên xe Phó Diên Thăng vẫn luôn nắm chặt tay Thích Tự, thấp giọng trấn an: “Không sao đâu, qua hết rồi...”
Sau tận hai lần bị chuốc thuốc mê trong một đêm đầy hãi hùng, Thích Tự đã thật sự kiệt sức, giờ còn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Phó Diên Thăng, chẳng bao lâu đã thấy buồn ngủ rũ mắt.
Phó Diên Thăng nói: “Mệt thì nghỉ chút đi, tôi ở đây với cậu.”
Nghe đối phương dịu giọng thầm thì, Thích Tự cũng an tâm thiếp đi.
Đến bệnh viện, bác sĩ lập tức đưa Thích Tự đi kiểm tra toàn diện, kết quả CT cho thấy cẳng tay trái của hắn bị dập, xương bả vai hơi rạn, quanh thân cũng còn rất nhiều vết thương phần mềm.
Thấy Thích Tự hôn mê trong suốt cả quá trình, Thích Nguyên Thành và Khương Oánh càng lo lắng không thôi, may mà máy đo bên cạnh cho thấy chỉ số sự sống của hắn vẫn rất ổn định, bác sĩ cũng giải thích đây là trạng thái bình thường khi cả cơ thể và tinh thần đều đã quá mệt mỏi.
Để tránh lưu lại di chứng, bác sĩ bệnh viện Hưng Thị đề nghị phần rạn xương trên bả vai Thích Tự cần phải được phẫu thuật, đóng đinh nội tủy có chốt là hiệu quả nhất cho việc điều trị gãy xương ống dài.
Nhận chẩn đoán xong, Thích Nguyên Thành lập tức liên lạc với chuyên gia chỉnh hình tại Hải Thành, sau đó lại cùng mọi người đưa Thích Tự lên bệnh viên tư trên đấy.
Suốt cả quá trình, Thích Nguyên Thành và Khương Oánh cũng lần lượt tìm hiểu lại chi tiết vụ việc qua cảnh sát và nhóm Diệp Khâm Như.
Diệp Khâm Như nói với vợ chồng ông: “Chủ tịch Thích, nói thật chứ lần này đúng là may mà có Phó Diên Thăng, không thì chúng ta cũng chẳng biết tìm Thích Tự ở đâu mất...”
Tô Cánh: “Nhờ cả cái móc treo của tôi nữa chứ!”
Thích Nguyên Thành: “Móc treo?”
Diệp Khâm Như: “Đó là thiết bị định vị do đích thân Tô tổng làm ra, có tặng mỗi người bọn tôi một cái. Chỉ mình Phó Diên Thăng biết mã của Thích Tự, cho nên bọn cướp vừa đưa người đi khỏi khách sạn là cậu ấy nhận ra vấn đề ngay!”
Thích Nguyên Thành: “...”
Tô Cánh: “Nghe đặc vụ họ Tiêu kia kể, hôm qua Phó Diên Thăng còn ngồi nhờ phi cơ riêng của Mã Tuấn Long xuất phát từ Thâm Thành ngay trong đêm, mà vừa hạ cánh đã chạy thẳng đến xưởng nhựa kia!”
Thích Nguyên Thành: “Phi cơ riêng của Mã Tuấn Long??”
Tô Cánh: “Đúng vậy, chủ tịch Mã của tập đoàn Đại Lực, cũng chính là đại gia số một ở Thâm Thành!”
Thích Nguyên Thành: “...”
Diệp Khâm Như cảm thán: “Chà, hết Thiên Bảo lại đến Đại Lực, quan hệ của Phó Diên Thăng cũng khủng thật. Hình như đặc vụ họ Tiêu kia cũng là người quen của cậu ấy nốt thì phải?”
Thích Nguyên Thành nhíu mày: “Khoan đã, Phó Diên Thăng thì liên quan gì đến tập đoàn Thiên Bảo?”
Diệp Khâm Như ngạc nhiên: “Ơ, tối qua Thích tổng có kể với tôi chuyện Thiên Bảo đầu tư cho Tư Nguyên là do Phó Diên Thăng hỗ trợ mà?”
Tô Cánh: “Thiên Bảo muốn đầu tư cho Tư Nguyên? Quá siêu thực! Trời đất, Phó Diên Thăng đúng đỉnh, âm thầm làm biết bao nhiêu chuyện lớn, thế mà tôi còn tưởng cậu ta đi hẳn rồi, ai ngờ vẫn quan tâm chúng ta như vậy.”
Diệp Khâm Như: “Quan tâm gì chúng ta? Là quan tâm Thích tổng mới đúng! Anh cứ nhìn vụ đêm qua thì biết, tình nghĩa cậu ấy dành cho Thích tổng nhà mình đúng là cảm động trời xanh...”
Thích Nguyên Thành: “...”
...
Thích Nguyên Thành nghe hai người thi nhau ối á, trong lòng thoáng hẫng cũng thoáng mừng.
*
Phó Diên Thăng đang ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật của Thích Tự, trông thấy Khương Oánh cầm cafe tiến lại thì vội vàng đứng dậy, lễ phép chào: “Cô Khương...”
Khương Oánh ra hiệu cho hắn cứ thoải mái, đưa cafe qua rồi cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Cô nghe về chuyện xảy ra rồi. Tiểu Phó, cảm ơn cháu đã cứu được Thích Tự.”
Phó Diên Thăng nhận lấy cafe, chỉ biết rũ mắt: “Cô đừng nói vậy, cháu đã hứa sẽ bảo vệ Thích Tự cho tốt, vậy mà vẫn để cậu ấy gặp nguy hiểm, lại còn bị thương. Cháu xin lỗi...”
“Sao lại nghĩ vậy chứ?” Khương Oánh vỗ nhẹ lên đầu gối Phó Diên Thăng, “Cháu không có ở cạnh nó, lại cũng đâu thể ngờ trước được những tình huống đột ngột như vậy? Chưa kể không nhờ có cháu, e là Thích Tự cũng chẳng được giải cứu sớm thế này...”
“Nhưng nếu khi ấy cháu ở bên, có lẽ cậu ấy đã không xảy ra chuyện...” Phó Diên Thăng lắc đầu, thở dài nói, “Mà thôi, “nếu” thì có ích gì, cô cũng đừng nói cảm ơn, cháu thật sự không nhận được.”
Nhìn thanh niên bình tĩnh nói chuyện, vẫn từ tốn điềm nhiên như vốn vậy, nhưng Khương Oánh có thể cảm nhận được đối phương đang không ngừng trách bản thân.
Đây chắc chắn không phải biểu hiện của một người thất trách, mà phải thấu cảm vì thương đến nhường nào, mới coi nửa kia như một phần máu thịt, mới lo lắng sợ hãi cho người như cho mình.
Khương Oánh thật sự cảm động, trong mắt cũng loang loáng nước: “Phó Diên Thăng, Thích Tự đã được hết bố cháu đến cháu cứu giúp, cháu không chỉ là ân nhân của Thích Tự, mà còn là ân nhân với cả nhà cô. Đừng nghĩ nhiều như vậy, nó bình an được như hiện tại là cô đã cảm ơn trời phật rồi...”
Phó Diên Thăng khó hiểu nói: “Bố cháu?”
Khương Oánh ngẩn người: “Thích Tự chưa kể cho cháu à?”
Thấy Phó Diên Thăng rõ mờ mịt, Khương Oánh mới ôn tồn kể lại vụ việc hồi Thích Tự 8 tuổi, lại nói: “Thích Tự chưa bao giờ quên chú ân nhân từng cứu mình năm đó, hai năm trước còn vừa hỏi lại cô.”
Phó Diên Thăng: “Hai năm trước?”
Khương Oánh: “Ừ, khoảng tháng 4 thì phải, lúc đấy Tiểu Phong vừa công khai hẹn hò, Thích Tự về nước rồi không hiểu sao lại hỏi cô về chuyện này, còn hỏi chú ân nhân đã đi đâu... Về sau nó đòi mời cháu về làm gia sư, Nguyên Thành mới đi điều tra một chút, nếu không nhầm thì Phó Nhàn ba cháu chính là người đã cứu Thích Tự hồi 14 năm trước. Chắc hẳn Nguyên Thành cũng kể chuyện này cho thằng bé rồi.”
Phó Diên Thăng nhớ láng máng, 14 năm trước hắn đã vào đại học T, đúng là có nghe ba kể chuyện mình từng cứu được con trai của ông chủ tịch nào đấy trong một dịp nghỉ về nhà, chỉ không ngờ đứa bé kia chính là Thích Tự.
Giờ nghĩ lại, Phó Diên Thăng mới càng xúc động không thôi, chẳng trách từ khi quen nhau Thích Tự đã luôn tỏ ra hứng thú với chiếc vòng trên tay hắn đến vậy...
Khương Oánh nhìn Phó Diên Thăng: “Cũng phải công nhận là duyên phận lạ thường. Bao giờ có dịp, hai nhà chúng ta nhất định phải tụ họp mới được, cô chú cũng muốn ôn chuyện với bố cháu.”
Đang nói chuyện thì đèn ngoài phòng phẫu thuật bỗng chuyển xanh, Phó Diên Thăng lập tức đứng dậy đi tới.
Bác sĩ đẩy giường bệnh ra ngoài. Phó Diên Thăng thấy Thích Tự nằm trên đó, mặt mũi nhợt nhạt, tay vẫn đang cắm kim truyền, vội hỏi: “Phẫu thuật ổn cả chứ bác sĩ?”
“Rất ổn, bệnh nhân được tiêm thuốc gây mê, ít nhất phải một tiếng nữa mới tỉnh...” Bác sĩ đẩy giường đến phòng bệnh riêng, lại dặn dò thêm rất nhiều chú ý.
Thích Nguyên Thành và nhóm Diệp Khâm Như cũng vội vàng chạy tới, nghe bảo phẫu thuật thuận lợi thì ai nấy đều thở phào một hơi.
Biết bọn họ đều thức trắng từ đêm qua, đến giờ đã là gần trưa, trông ai cũng tiều tụy, Khương Oánh bèn nói: “Không sao rồi, cũng không cần chờ Thích Tự tỉnh lại đâu. Mọi người tranh thủ về trước mà nghỉ, đến thăm thằng bé sau cũng được.”
“Cũng phải, vụ đàm phán với Tân Điểu vẫn chưa xong, bọn cháu xin phép trước vậy...” Diệp Khâm Như nhìn qua Phó Diên Thăng đầy ẩn ý, “Phó tổng ở lại với Thích tổng phải không? Có gì tôi liên lạc trực tiếp với cậu nhé.”
Phó Diên Thăng: “Được.”
Thích Nguyên Thành hắng giọng nói với Khương Oánh: “Còn nói ai, chính mình cũng thức cả đêm rồi đấy, nãy anh đã bảo tài xế đưa em về trước cơ mà? Thân đang mang bầu, cứ chạy tới chạy lui như thế thì sức nào chịu cho nổi...”
Phó Diên Thăng khó tin mở to mắt: “Cô Khương, cô...”
Khương Oánh cười cười: “Ừ, cô được hai tháng rồi.”
Phó Diên Thăng: “Chúc mừng cô...”
Thích Nguyên Thành khoát khoát tay: “Thôi, anh với Tiểu Phó ở lại trông là được rồi, em về nghỉ đi, bao giờ con tỉnh anh gọi.”
Khương Oánh: “Ừ, thế em về trước đây, tối lại đến sau.”
Tiễn Khương Oánh xong, trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi Thích Nguyên Thành với Phó Diên Thăng. Cả hai ngồi trước giường bệnh của Thích Tự, nhìn người đang hôn mê, cùng rơi vào trầm mặc, sau một phút—
“Chủ—”
“Cậu—”
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó đồng thời im bặt.
Phó Diên Thăng: “Chủ tịch nói trước đi ạ...”
Thích Nguyên Thành ra vẻ uy nghiêm: “Nghe Diệp Khâm Như kể, là cậu đã tác động bên tập đoàn Thiên Bảo phải không?”
Phó Diên Thăng giật mình sửng sốt, không biết có nên thú nhận hay không.
Thích Nguyên Thành nhìn sang hắn, lạnh lùng hừ mũi nói: “Đã làm thì cứ nhận, còn giấu giấu diếm diếm cái gì? Nghĩ tôi sẽ từ chối nếu biết chuyện này là do cậu hỗ trợ à?”
“Không phải.” Phó Diên Thăng căng thẳng bóp đầu gối, sửa lại lời nói, “Vâng, đúng là cháu đã làm thế...”
Thích Nguyên Thành: “...”
Bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên trở nên căng thẳng, hồi lâu sau Thích Nguyên Thành mới trầm giọng lên tiếng: “Thích Tự đã kể cho tôi về chuyện của hai đứa. Phó Diên Thăng, không phải tôi khó khăn gì với cậu và nó. Là ba Thích Tự, là người nuôi nấng nó từ bé đến giờ, tôi không nghĩ trên đời này có ai mong thằng bé được hạnh phúc hơn mình...”
Phó Diên Thăng: “Vâng...”
Thích Nguyên Thành: “Xưa nay Thích Tự muốn gì tôi đều cố đáp ứng. Năm ngoái thằng bé kể với tôi về cậu, thấy nó tỏ vẻ bái phục như vậy, tôi cũng không do dự gì mà tìm gặp, đề nghị cậu đến cạnh nó. Tôi đánh giá rất cao tài năng và nhân phẩm của cậu ở cương vị một người thầy, một cánh tay đắc lực cho Thích Tự, nhưng không bao giờ nghĩ đến chuyện coi cậu là người bạn đời của thằng bé... Ban đầu cậu tiếp cận Thích Tự vì mục đích điều tra, về sau cũng chưa từng tỏ ý muốn ở lại cạnh nó, tôi đã rất tức giận khi bắt gặp cậu với thằng bé trong vườn nhà hôm ấy. Đến khi bị tôi chất vấn về mối quan hệ của hai đứa, nó bảo nó yêu cậu...”
Thích Nguyên Thành vỗ nhẹ lên gối mình, đè lại phẫn nộ trong lòng, nói như lên án: “Đứa con tôi bao bọc che chở bao năm mà lớn, quỳ xuống xin tôi cho nó thêm chút thời gian... Người xưa bảo nam nhi lạy trời lạy đất lạy mẹ cha, nhưng phải biết trước giờ Thích Tự vốn là đứa có lòng tự tôn rất cao, chưa từng chịu cúi đầu với một ai. Lúc ấy tôi còn nghĩ, không hiểu mình đã tạo cái nghiệp gì mà lại để mất nó vào tay cậu!”
Phó Diên Thăng ngây ngẩn vì xúc động, hắn chưa từng biết về chuyện này, thấy lúc đó Thích Tự không cho hỏi đến, lại tận lực giữ khoảng cách với mình thì còn tưởng đối phương muốn chia tay...
“Khi ấy, tôi phản đối chuyện của hai đứa phần vì thấy cậu không dành nhiều tình cảm bằng Thích Tự, thậm chí cho tới cả bây giờ cũng chưa một lần cảm nhận được sự cố chấp ở cậu như ở nó...” Thích Nguyên Thành nghiến răng nói, rồi lại thở dài đầy bất lực, “Nhưng chuyện tối qua, cùng cả những gì vừa nghe được lại khiến tôi nhận ra, hẳn vẫn còn rất nhiều nội tình mình không hay, có lẽ là tôi đã hiểu lầm... Phó Diên Thăng, hôm nay cậu phải nói rõ ra cho tôi, ở ngay trong phòng bệnh này, ở ngay trước mặt Thích Tự đây—Rốt cục cậu coi con trai tôi là gì? Tình cảm mà cậu dành cho nó là thế nào?”
Phó Diên Thăng bình tĩnh siết chặt nắm tay, trầm giọng đáp: “Chú, cháu cũng yêu Thích Tự, 29 năm trên đời mới chỉ yêu mình Thích Tự, bất kể tương lai có thế nào đi chăng nữa, từ đáy lòng cháu đã coi cậu ấy là chân tình duy nhất của đời này.”
Thích Nguyên Thành ngả lưng ra ghế thở hắt một hơi, như nhận ra mọi sự đều đã an bài, mình có muốn cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Qua một lát, ông mới đành thở dài nói: “Vậy thì tùy hai đứa...”
Đúng lúc này có người gọi đến, Thích Nguyên Thành mới uể oải cầm di động ra ngoài.
Phó Diên Thăng ngẩn người vài giây, sau mới đứng dậy ra ngồi xuống cạnh giường, thâm tình nhìn Thích Tự, lại đưa tay khẽ vuốt gương mặt tái nhợt đang say ngủ.
Nhìn đến cổ tay mình, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng tháo chuỗi ngọc Phật rồi cẩn thận đeo cho Thích Tự, xong xuôi mới cúi xuống, dịu dàng hôn lên mu bàn tay đối phương.
****
<Epilogue>
Thích Nguyên Thành: “Cậu coi con tôi là gì?”
Phó Diên Thăng: “Dạ vợ.”
Thích Nguyên Thành: “Đả cẩu bổng đâu rồi! Tiểu tử thối này còn đòi con ông là vợ hả? Mơ đi! Cho nó mang danh ở rể nhà cậu là tốt lắm rồi!”
Phó cẩu: “...”
Thích Tự: “Kịch tính thế này mà lại không được xem, đúng là đáng tiếc!”
-
vtrans by xiandzg