Chỉ là vài lời ẩn ý nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến trong lòng Phó Diên Thăng xao động không thôi.
Hắn lờ mờ hiểu được điều Khương Oánh muốn diễn đạt, chỉ là không dám chắc chắn—dù sao cũng hiếm cha mẹ nào dễ dàng chấp nhận việc con mình yêu người đồng giới, chưa kể Thích Tự lại có một thân phận đáng kiêu ngạo như thế.
Nhưng những lời Khương Oánh vừa nói không chỉ khơi ra quan hệ thật sự giữa hắn và Thích Tự, mà còn như cho hắn biết rằng, Thích Tự cần hắn.
Chẳng lẽ đối phương muốn giao phó Thích Tự cho hắn?
...Hay chỉ là giả vờ? Để lừa hắn mắc bẫy?
Khương Oánh tiếp lời: “Nhưng mà đúng như cháu nói, Thích Tự là đứa cao ngạo, không phải ai cũng chịu thân, với cô mà nó còn chẳng sẵn lòng tâm sự...”
Cô thở dài một hơi, lại nói: “Là mẹ thằng bé, có lẽ những kì vọng của cô sẽ phần nào khác với Nguyên Thành. Cô chỉ mong Thích Tự được hạnh phúc, chứ đừng như cô với ba nó... cả hai cùng kiêu ngạo, trước kia cũng chỉ vì một chút tự trọng mà lỡ nhau đến cả mười năm. Ngày trẻ thì thấy mười năm chẳng là gì, có tuổi rồi mới nhận ra đời người nào được mấy lần mười năm...”
“Cô Khương...” Đối diện với người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo trước mắt, Phó Diên Thăng cảm giác mọi kĩ năng đàm phán và thương thuyết đều trở nên vô dụng, phòng ngự kiên cố trong lòng cũng vì những lời này mà rạn vỡ.
“Cảm ơn cô vì đã chia sẻ với cháu những điều này. Nếu như Thích Tự cần, cháu sẽ...”
Mới nói đến đây, Phó Diên Thăng đột nhiên trông thấy Thích Tự ở trước cửa nhà hàng.
Nhìn gương mặt lạnh lùng phảng phất nét ảm đạm của đối phương, nhịp tim hắn cũng trở nên mãnh liệt.
“...Cháu sẽ bảo vệ cậu ấy cả đời.”
Âm giọng trầm thấp như tan vào không khí, chỉ mình Khương Oánh nghe thấy được.
Nói xong lời này, Thích Tự cũng đã đến gần. Hắn kéo ghế ra ngồi xuống, quay ra hỏi Khương Oánh: “Mẹ, mẹ với Thầy Phó nói chuyện gì thế?”
Khương Oánh cười cười: “Chuyện Thầy Phó nghĩ gì về con.”
Thích Tự: “...”
Khương Oánh gọi nhân viên lấy thêm bát đũa và cốc uống cho Thích Tự, đồng thời order thêm mấy khay dimsum: “Nãy giờ chỉ mải nói chuyện, chẳng động đũa gì cả, mau ăn thôi...” Nói đoạn lại quay sang Thích Tự, “Ba con đâu?”
Thích Tự: “Ba đang gọi điện cho luật sư Hàn, bảo con xuống trước.”
Khương Oánh: “Thế thôi, chờ ba con gọi điện nữa thì đến bao giờ, lát mẹ mua cháo lên cho ông ấy sau.”
Thích Tự hơi liếc sang Phó Diên Thăng: “Ba còn bảo bao giờ Thầy Phó ăn xong thì lên tìm ba.”
Phó Diên Thăng hơi giật mình, đáp lại: “Tôi biết rồi.”
Người kia ăn vài viên há cảo tôm rồi nhanh tay húp bát cháo, chưa đến mười phút đã giải quyết xong: “Cô với Thích Tự cứ ăn thong thả, cháu xin phép lên trước ạ.”
Khương Oánh: “Nhanh vậy?”
Thích Tự cúi đầu giải thích: “Cứ có việc là anh ấy ăn nhanh thế đấy, mẹ không cần để ý đâu.”
Hắn còn ước gì Phó Diên Thăng mau đi đi, chỉ lo hai người cùng ngồi đây lại lộ ra điều gì để mẹ thấy được.
Đợi Phó Diên Thăng đi rồi, Khương Oánh mới nói: “Ba đồng ý với con rồi chứ hả? Sao vẫn cau mày ủ rũ thế này?”
Thích Tự nhớ lại điều kiện ba hắn đưa ra, lại không biết lát nữa đối phương sẽ nói gì với Phó Diên Thăng, cảm giác mọi chuyện gần đây đều vượt tầm kiểm soát khiến hắn phiền muộn không thôi.
Khương Oánh gắp cho hắn ít món vừa lên, nhẹ giọng khuyên bảo: “Thôi, đừng nghĩ lung tung.”
Thích Tự ăn một miếng sườn hấp, nghĩ tới mục đích Khương Oánh tìm gặp Phó Diên Thăng mà không nhịn được tò mò: “Mẹ, mẹ thấy Thầy Phó... được chứ?”
Khương Oánh: “Mẹ nhìn người hay nhìn ánh mắt, ánh mắt người này trầm ổn, cảm giác rất chững chạc lại kiên định.”
Thích Tự: “Vậy sao...”
Khương Oánh nhìn sang hắn: “Có điều mới nói được vài câu, mẹ cũng chưa nhìn rõ con người nó được. Người là con tự chọn lấy, được hay không con phải rõ hơn mẹ chứ?”
Thích Tự thót tim, cái gì mà người hắn chọn lấy?? Đây là đang ám chỉ về “đối tượng yêu đương” sao?
Khương Oánh thấy mặt Thích Tự hơi nghệt ra vì hoảng hốt mới cười nói: “Là một thanh niên rất được, để lại ấn tượng đầu tiên không tồi.”
Thích Tự thấp giọng hỏi: “Nhưng những việc Thầy Phó làm có thể mang đến nguy cơ cho chúng ta bất kì lúc nào, chẳng lẽ mẹ không trách anh ấy?”
Khương Oánh sửng sốt, nghiêm nghị nhìn Thích Tự: “Thích Tự, nếu Phó Diên Thăng đúng là người được chính phủ phái xuống điều tra Tư Nguyên và Tư Thị như con nói, thì nguy cơ không phải do thằng bé mang đến, mà vốn dĩ đã ẩn tàng bên trong tập đoàn Tư Nguyên rồi chứ?”
Thích Tự: “...”
Khương Oánh: “Con trai, cuộc đời này vô thường, không biện pháp nào có ích mãi mãi, cũng chẳng giàu sang nào kéo dài vĩnh cửu, đừng tự tạo áp lực cho mình vì những sự “vô thường” ấy. Ba con lập nghiệp đến nay là gần hai chục năm, đó giờ đã trải qua không ít sóng to gió lớn, con phải tin tưởng vào năng lực đối phó của ba con chứ. Đương nhiên, cũng may là ông ấy làm ăn đứng đắn, chỉ cần ba con không sao thì nhà mình sẽ vẫn ổn thôi.”
Nhà mình... Lâu lắm rồi hắn chưa nghe thấy hai chữ này...
Quả thực, lời nói của Khương Oánh cũng giống như một liều thuốc an tâm, khiến Thích Tự thở phào nhẹ nhõm, lại xúc động không thôi.
“Con cảm ơn mẹ...”
*
Ăn xong, Thích Tự cũng không dám lên nghe ba với Phó Diên Thăng nói chuyện gì, bởi vậy ngồi đợi luôn dưới sảnh khách sạn.
Chờ Phó Diên Thăng xuống đến nơi, Thích Tự lập tức đứng dậy nghe ngóng: “”Ba tôi bảo gì anh?”
Phó Diên Thăng: “Bảo tôi sắp tới ở lại trong nước làm giúp ông ấy mấy việc.”
Thích Tự: “Việc gì?”
Phó Diên Thăng: “Phân tích tình huống tương lai của Tư Nguyên, đề xuất phương án cải tổ...”
Thích Tự: “...???” WHAT, bảo mật thám chính phủ lên phương án cải chính hậu khủng hoảng cho tập đoàn? Hành động này của ba cũng bá quá rồi!
Thích Tự căng thẳng nói: “Anh... làm vậy có được không?”
Phó Diên Thăng: “Được...”
Thích Tự: “...” Được thật luôn? Thế thì trước đó mình việc quái gì phải lén lút thu thập tài liệu về tập đoàn!?
Phó Diên Thăng nói: “Được rồi, về thôi. Hôm nay tôi sẽ giảng qua trọng tâm mấy môn kì tới, còn phải đặt vé máy bay cho cậu nữa. Ba cậu muốn cậu quay lại trường sớm đấy.”
Thích Tự nghe tới đây mà rầu rĩ, xoay người đi ra ngoài.
Phó Diên Thăng đặt cho hắn vé về Cali vào ba ngày sau, không quên sắp cho Vương Mãnh đi cùng.
Ba ngày sau đó, Thích Tự không gặp lại ba mẹ, nhưng cũng không ở lì trong khách sạn mà tìm thời gian rảnh để đi gặp Tư Hàng.
Kì thực hắn muốn đi thăm Tư Trạch một chút, hai người đã cộng tác cả năm trời, dù không đồng tình với một vài hành vi phía sau của Tư Trạch thì đối phương cũng chẳng có lỗi gì với hắn.
Suy cho cùng thì cảm tính vẫn là bản năng con người, muốn gạt sạch đi để vô tình lí trí đến cùng cũng khó. Nghĩ đến việc Tống Phổ Tâm mất tích đã đả kích Tư Trạch đến nhường nào, mà phong ba bão táp lớn hơn vẫn đang chờ nhà họ Tư ở phía trước, Thích Tự lại không khỏi cảm thấy chột dạ vì “biết mà không báo“.
Bởi vậy thay vì Tư Trạch, Thích Tự có hẹn gặp Tư Hàng trước ngày bay.
Kể từ Giáng sinh năm ngoái, đến nay đã 5 tháng bọn họ chưa gặp lại. Tên nhóc kia vẫn ngày ngày trầm mê trong game gủng khoái lạc, nhìn thấy hắn là trêu “sinh viên ưu tú”, ngoài miệng nói “anh xem thường em đúng không”, nhưng lại nhiệt tình tiếp đón hắn với đủ loại sơn hào hải vị.
Chu Lân và Tần Hàn đều có mặt, nhưng Đường Vĩ Diệp thì mất hút. Nhớ những gì Đường Vĩ Sùng từng kể, Thích Tự bèn hỏi: “Gần đây Đường Vĩ Diệp vẫn ổn chứ?”
“Không biết anh ta tự chập mạch hay bị người nhà bắt, cơ mà gần đây thấy đi thực tập ở công ti ô tô của chú suốt...” Tư Hàng đảo mắt, lại nhìn Thích Tự cười cợt, “Sao tự dưng anh lại quan tâm, em nói cho anh biết, tên đó vẫn thương nhớ anh lắm đấy, từ khi biết anh là màn hình điện thoại toàn để hình anh thôi, thấy biến thái chưa?”
Thích Tự: “...”
Có người ngồi cách đó xa xa la lớn: “Tư Hàng! Bao giờ công ti game của mày lên sàn đấy? Từ hồi mày bảo “sắp” đến giờ cũng nửa năm rồi đấy, có lừa bọn tao không thế hả!”
Tư Hàng hét trả: “Lừa cái đầu mày! 15/7 chiêu mộ vốn công khai lần đầu! Lo mà chuẩn bị tiền đi! Xàm nó vừa thôi!” Nói đoạn lại quay sang Thích Tự, huých huých hắn bằng cùi chỏ, “Tầm đấy anh cũng nghỉ hè rồi nhỉ? Về cổ vũ em đi!”
Thích Tự: “15/7? Hôm đấy ba mẹ anh tổ chức cưới lại ở nước ngoài...”
Tư Hàng: “Má! Trùng hợp vậy!”
Thích Tự vội nói: “Nhớ gửi địa chỉ cho anh trước, không tới được anh cũng sẽ gửi cho cậu giỏ hoa mừng, bao giờ lên sàn thành công sẽ đầu tư sau.”
Tư Hàng hừ mũi: “Nghe vậy còn được.”
Thích Tự: “Mà, anh cậu gần đây có vẻ không vui cho lắm ha...”
Tư Hàng: “Em lạ gì, Tống Phổ Tâm biến mất thì anh ấy vui thế nào cho nổi!”
Thích Tự: “Cậu không đến thăm anh ấy à?”
“Em đến rồi, còn mang cho anh ấy cả bộ Nintendo Switch với một đống thẻ game nữa, gần đây Switch có trò Animal Crossing hot lắm anh chơi chưa?” Tư Hàng nhìn hắn rồi lắc đầu, “Chậc, biết ngay là sinh viên ưu tú như anh không chơi game mà. Cứ nghĩ cả ngày anh em chỉ ở trong căn hộ đường Hòe An kia chờ không cũng chán, chi bằng lên câu cá đào khoáng xả stress luôn, ai dè vừa gặp anh ấy đã đuổi đánh em đi, còn bảo đừng có làm phiền mình nữa chứ... Má, đúng là em nhàn cư vi bất thiện nên mới đi gặp anh ấy!”
Thích Tự nhíu mày: “Mãi thế mà mọi người không thử biện pháp gì khác giúp anh ấy mau tỉnh táo lại à?”
Tư Hàng lắc đầu: “Anh ấy không thế mãi được đâu, công ti vẫn còn một đống việc, hai hôm trước ba em nổi cơn tam bành, mắng anh ấy đàn ông đàn ang mà ngu muội sa đà làm mất mặt nhà họ Tư, còn hạn cho ba ngày phải quay lại công ti kia kìa.”
Thích Tự thấy Tư Hàng vẫn thảnh thơi như không phải việc của mình, không nhịn được bảo: “Đường Vĩ Diệp cũng bắt đầu đi thực tập rồi, cậu đã năm 3 mà vẫn định lông bông thế này à?”
Tư Hàng không phục, đáp trả: “Công ti của em sắp niêm yết rồi mà!”
Thích Tự: “Nhưng toàn bộ công tác chuẩn bị đều là Tư Trạch lo, cậu không biết gì thì sau này làm thế nào?”
Tư Hàng nói như đương nhiên: “Vẫn còn Từ Nhất Chu mà!”
Thích Tự không biết phản bác gì thêm, hai người câu được câu chăng thêm một lúc, thấy đã không còn sớm nữa, hắn bèn đứng dậy bảo về.
Đúng lúc bạn gái tới rủ lên hát, Tư Hàng mới quay ra góc phòng nói lớn: “Từ Nhất Chu, tiễn Thích Tự về giúp tôi đi!”
Từ Nhất Chu đứng dậy đi tới: “Cậu về bằng gì?”
Thích Tự: “Vệ sĩ của tôi đang chờ dưới bãi đỗ xe.”
Từ Nhất Chu gật đầu: “Để tôi đưa cậu xuống.”
Hai người đi thang máy xuống nhà, ra đến ngoài, Thích Tự lại không nhịn được mà nói: “Thư kí Từ, anh dễ dãi với Tư Hàng quá... Thật ra bản chất cậu ta không xấu, được dạy bảo một chút có lẽ sẽ không sa đọa đến thế.”
Từ Nhất Chu nhìn hắn cười bảo: “Thích Tự, không phải ai cũng kiên nhẫn được như Phó Diên Thăng...”
Thích Tự thảng thốt trong lòng, đã lại thấy Từ Nhất Chu nói tiếp: “Cũng không phải cậu ấm nào cũng đáng để bồi dưỡng như cậu.”
Giọng điệu đối phương vẫn rất ôn hòa, nhưng lại khiến Thích Tự mơ hồ nhìn ra vẻ lạnh lùng đến tuyệt tình đằng sau khuôn mặt nho nhã kia.
“Được rồi...” Thích Tự cẩn thận nhìn đối phương một lần, sau đó mới xoay người lên xe.
- Hết Q4 -
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: “Bà xã, mau quay lại học hành chăm chỉ đi.”
Thích Tự: “Anh muốn đuổi tôi đi đến thế?”
Phó Diên Thăng: “Không phải không phải, có điều mỗi ngày bị nhóc phúc hắc em tia chằm chằm cũng áp lực lắm chứ bộ... Chờ chồng giải quyết xong công chuyện sẽ qua tìm em liền, hôn cái nào~
Thích Tự (đẩy viuuu): “Đừng có xán vào tôi!”
Phó Diên Thăng: “......(〒-〒)”
-
vtrans by xiandzg
T/N: Thầy em chưa có danh phận gì mà đã bị cả nhà vợ đồng lòng vắt khô rồi =))))