Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 102: Chương 102: Con người thẳng thắn




Thích Tự thuận theo chủ đề của Phó Diên Thăng hỏi ngược lại: “Anh với Từ Nhất Chu thì nói chuyện gì?”

Phó Diên Thăng: “Công việc thôi.”

Thích Tự: “Chia sẻ kinh nghiệm làm thư kí cho nhóm các thiếu gia nhà giàu à?”

Phó Diên Thăng bật cười: “Hình dung như cậu...”

Thích Tự: “Thật ra tôi không hiểu... Với điều kiện và năng lực như thế, Từ Nhất Chu thiếu gì cơ hội tìm được việc lương cao hơn, tại sao phải làm thư kí cho Tư Hàng kia chứ?”

Phó Diên Thăng cười hỏi: “Cậu thấy tiếc thay anh ta à?”

Thích Tự thản nhiên nói: “Như anh vừa nói đấy, công ti kia lên sàn mà lại làm giả giấy tờ, đến khi xảy ra chuyện, thân làm thư kí có khi anh ta còn phải gánh tội thay Tư Hàng... Đã là bạn thì sao anh không khuyên can người ta một chút?”

Phó Diên Thăng khựng lại, không khỏi sửng sốt vì những lời này của Thích Tự, qua mấy giây mới nói: “Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, anh ta sáng suốt nhưng lại chọn hồ đồ, người ngoài khuyên không nổi.”

Sáng suốt nhưng lại chọn hồ đồ? Ý nói Từ Nhất Chu tự biết công việc của mình chẳng có gì tốt đẹp, nhưng lại chẳng thể làm khác được?

Liên hệ tới câu “Chuyện đã vượt khỏi phạm vi công việc” mà Phó Diên Thăng nói với Tống Phổ Tâm, nhịp tim của Thích Tự lại bắt đầu tăng tốc...

Hiển nhiên “công việc” mà đối phương nói tới không phải nhiệm vụ trợ lí trên danh nghĩa của Tống Phổ Tâm, mà là những nhiệm vụ đằng sau...

Giả sử ba người này có chung mục đích để ẩn nấp cạnh bọn họ, giả sử Tống Phổ Tâm và Từ Nhất Chu đều cảm thấy miễn cưỡng... thì liệu việc Phó Diên Thăng đến bên hắn có phải cam tâm tình nguyện hay không?

...

Nhớ hồi đầu Phó Diên Thăng lúc nào cũng chê hắn ngốc, nhớ đối phương đã từng từ chối khi mới được đề nghị làm gia sư cho hắn, Thích Tự bỗng có cảm giác u ám như thể trái tim đang bị ai đó bóp nghẹt.

Về khách sạn, Thích Tự cố ý cởi từng nút áo sơ mi trước mặt Phó Diên Thăng dụ đối phương mất khống chế, đến khi người kia ôm lấy hắn, chủ động hôn hắn, đến khi hai người đã cùng ngã ra giường, thấy ánh mắt Phó Diên Thăng cũng nhuốm đầy dục vọng, Thích Tự mới xua đi được một thoáng bất an trong lòng.

Ngày hôm sau, Thích Tự ở lại khách sạn tập luyện rồi đi massage, còn tranh thủ sửa lại tóc một chút.

Phó Diên Thăng không rời hắn một bước, lúc Thích Tự cắt tóc cũng ngồi chờ ngay trong tiệm, cầm iPad đọc tài liệu.

Hai người tiếp tục duy trì quan hệ công việc ngoài sáng tình nhân trong tối như bình thường.

Thích Tự vẫn chưa đoán ra mục đích của Phó Diên Thăng, nhưng sợ hỏi liền một lúc lại lộ nên không tìm hiểu thêm, cũng càng không biểu hiện xa cách khiến Phó Diên Thăng phát giác được biến hóa ở mình như trước đây.

*

27 là ngày bọn họ hẹn gặp Tô Cánh.

Đêm đó Thích Tự và Diệp Khâm Như video call, Phó Diên Thăng cũng ở ngay bên cạnh, bọn họ lại phân tích Tô Cánh như lần nghiên cứu về tính cách của Diệp Khâm Như trước đây, sau đó thảo luận qua về chiến lược đàm phán.

Thích Tự hỏi Diệp Khâm Như: “Tình huống hai lần trước thế nào?”

Diệp Khâm Như kể: “Lần thứ nhất vào đầu tháng 11, cũng ở Hải Thành. Người này gần như không giống bất kì ai tôi từng tiếp xúc.”

Thích Tự: “Không giống là sao?”

Diệp Khâm Như: “Người này trò chuyện rất thẳng thắn, không hề quanh co vòng vèo, nghĩ gì nói nấy. Lần đó gặp, tôi mới nói được hai câu mà anh đã bảo tôi vào thẳng vấn đề luôn. Tôi giới thiệu mình đại diện cho Tư Nguyên, nói tập đoàn đang muốn phát triển một công ti công nghệ nên hi vọng có thể đưa được Hồng Trang về dưới trướng với một mức giá hợp lí. Thế mà anh ta vừa nghe xong đã từ chối thẳng thừng. Tôi còn tưởng mình đã nói gì đắc tội đối phương, bèn vòng vo hẹn gặp anh ta một lần nữa cùng với Tư tổng.”

Thích Tự hỏi: “Lần hai người đi Yến Thành đấy hả?”

Diệp Khâm Như: “Chính xác, Tư tổng chủ động mời anh ta một bữa ở Túy Tiên Lâu tại Yến Thành, còn mang cả quà cáp, bày tỏ thành ý rõ rệt. Mà cậu thấy như lần gặp mặt Liên Tú, bên nịnh nọt toàn là Liên Tú đấy chứ... Thế mà Tô Cánh này như chẳng coi Tư tổng ra gì, vẫn khách khí vẫn nhận quà nhưng nói đến chuyện thu mua thì đúng kiểu “không có cửa đâu”, không cho thấy bất kì khả năng nào.”

Thích Tự: “Thái độ từ chối cứng rắn lắm à?”

Diệp Khâm Như cười khổ: “Tôi thấy như nhìn chúng ta diễn trò thì đúng hơn...”

Thích Tự: “Diễn trò?”

“Ừ, tôi đã tiết lộ mục đích ngay từ buổi đầu gặp mặt, anh ta thì từ chối cả hai lần liên tiếp. Lần này nghe bảo cậu muốn gặp mặt, anh ta còn cười cợt trong điện thoại, hỏi ngược lại tôi một câu “Vẫn chưa hết hi vọng cơ à”, cảm giác như mang tâm lí “Để xem mấy người còn ra được chiêu gì” để đồng ý vậy...” Diệp Khâm Như ngừng lại, dặn trước Thích Tự, “Cậu còn ít tuổi, sợ mai gặp anh ta lại càng không coi ra gì.”

Thích Tự nghĩ nghĩ, điềm tĩnh nói: “Không sao, xét về kinh nghiệm trong ngành thì anh ta cũng là bậc tiền bối thật, mai gặp mặt coi như để làm quen, hợp tác được hay không thì nói sau.”

Diệp Khâm Như: “...”

Thích Tự nhìn sang Phó Diên Thăng ở bên cạnh: “Thầy Phó, anh thấy sao?”

Phó Diên Thăng tỏ rõ sự tán thành trong mắt: “Rất tốt, Diệp tổng đã nói đối phương là người thẳng thắn thì chúng ta cũng đừng vòng vo. Mai gặp mặt thì cứ nói thẳng về lí tưởng và mong muốn của mình, hỏi thăm một chút về quá trình và mục đích anh ta gây dựng Hồng Trang rồi tùy cơ ứng biến thôi.”

Hôm sau, Thích Tự đến nhà hàng đã hẹn với Tô Cánh cùng Diệp Khâm Như và Phó Diên Thăng—một quán ăn Nhật cao cấp.

Địa điểm này do Phó Diên Thăng lựa chọn, vào cửa phải cởi giày, nghe nói đàm phán khi không mang giày có thể thu hẹp khoảng cách, khiến con người ta dễ bị thuyết phục hơn.

Ba người đến sớm 20 phút, Tô Cánh chưa xuất hiện.

Thích Tự tranh thủ hỏi Diệp Khâm Như: “Tình hình với Liên Tú thì sao? Sau hôm trước có liên lạc lại không?”

Diệp Khâm Như lắc đầu: “Bữa về đến Hải Thành tôi cũng báo cho Du tổng một tiếng, trước Giáng Sinh cũng gửi mấy tin chúc mừng, nhưng chỉ là bạn bè hỏi thăm nhau thôi, không hề bàn lại chuyện giá cả.”

Thích Tự nhíu mày.

Diệp Khâm Như thấy vậy nói: “Tôi định chờ thêm một tuần, hiện đang đánh đòn tâm lí, ai liên hệ trước người đấy thành bị động.”

Thích Tự hỏi hai người: “Nếu rốt cục chúng ta không nắm được cả Hồng Trang lẫn Liên Tú thì sao?”

Diệp Khâm Như gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Vậy thì chúng ta tự thành lập đoàn đội cho công ti, bắt đầu từ con số không, tìm kiếm dần dần.”

Phó Diên Thăng cười cười: “Từ con số không? Cũng không đến nỗi, không phải Liên Tú và Hồng Trang thì vẫn còn kha khá công ti nhỏ thích hợp để thu mua, vấn đề là mất thêm thời gian để tập hợp và chỉnh đốn lại chút thôi.”

Thấy cả hai nói về kết quả tệ nhất mà vẫn thảnh thơi như vậy, Thích Tự cũng bớt căng thẳng hơn phần nào.

Không bao lâu sao, Tô Cánh đến nơi, cả ba người cùng đứng dậy chào đón.

Thích Tự lặng lẽ quan sát, đối phương đã 36 37 nhưng nhìn không hề giống tuổi, có lẽ vì nhỏ mặt thấp người, nhìn qua như chỉ mới 27 28. Gây ấn tượng nhất với người khác có lẽ chính là đôi mày kiếm sắc sảo, tô thêm một vẻ khí khái cho gương mặt thanh tú đơn thuần.

“Tô tổng, hoan nghênh.” Diệp Khâm Như nhìn qua sau lưng đối phương, có hơi bất ngờ, “Một mình anh thôi sao?”

“Chuyến này đến Hải Thành công tác nên không mang theo nhiều người, lại cũng chỉ ăn một bữa thì một người tới là đủ rồi.” Tô Cánh bắt tay với Diệp Khâm Như rồi nhìn sang Thích Tự và Phó Diên Thăng, hai bên lại chào hỏi giới thiệu lẫn nhau một phen.

Hầu hết ai cũng bị thu hút bởi ngoại hình của Thích Tự trong lần đầu gặp mặt, Tô Cánh lại không phải ngoại lệ, cũng quan sát người kia một hồi.

Diệp Khâm Như mỉm cười: “Ngồi thôi.”

Tô Cánh cởi vest ra ngồi xuống, Thích Tự mới thấy bên trong đối phương mặc một chiếc sơ mi không quá phẳng phiu, phối cùng gile len cashmere, phanh khuy cổ áo. Đứng với bọn họ, Tô Cánh nhìn có vẻ lôi thôi tùy tiện hơn hắn.

Bọn họ ngồi trong một gian nhỏ cho bốn người, chờ Tô Cánh ngồi xuống xong, Diệp Khâm Như gọi luôn phục vụ dọn đồ lên.

Diệp Khâm Như hỏi thăm: “Gần đây vẫn ổn chứ?”

Tô Cánh: “Bận quay cuồng, không vì cậu bảo bữa này được mời thì tôi đã chẳng đến rồi.”

Diệp Khâm Như: “Ha ha, quả nhiên Tô tổng vẫn cứ là thẳng thắn...”

“Biết tôi thẳng thắn thì vào vấn đề luôn đi, lần này lại muốn nói gì đây?” Tô Cánh cố ý nhìn sang Thích Tự.

Diệp Khâm Như: “Là thế này, Thích tổng của bọn tôi muốn hỏi thăm về mục đích gây dựng và kế hoạch phát triển Hồng Trang của anh một chút...”

Tô Cánh đưa tay ngắt lời hắn: “Diệp tổng, nhớ không lầm thì người muốn gặp tôi hôm nay là Thích tổng nhỉ? Nếu vậy, không biết có thể để hai bọn tôi trò chuyện riêng không?”

Cả cách chơi chiêu không giống ai lẫn yêu cầu có phần thô lỗ này của đổi phương đều khiến bọn họ bất ngờ, cũng may là Thích Tự đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhanh chóng điềm tĩnh nói: “Tôi cũng đang có ý này, Diệp tổng, Thầy Phó, hai người có thể tránh mặt một lát chứ?”

Hai người cùng sửng sốt, hết nhìn Tô Cánh lại nhìn Thích Tự, cuối cùng vẫn là Phó Diên Thăng đứng dậy trước, nói: “Bọn tôi sẽ sang phòng bên cạnh.”

Thích Tự gật đầu: “Nếu cần tôi sẽ gọi mọi người.”

Cả hai cùng nhanh chóng lui ra ngoài.

Thích Tự và Tô Cánh ngồi đối diện nhau, đối phương nhìn Thích Tự chằm chằm, cười nhạt nói: “Biết vì sao tôi đồng ý gặp cậu không?”

Rõ ràng bọn họ là tập đoàn lớn, là nhà đầu tư có thể chi ra cả trăm triệu. vậy mà đứng trước Tô Cánh lại trở thành đối tượng bị dò xét, bị cân nhắc ngược lại. Thích Tự cũng không biết đây là tính cách của Tô Cánh, hay vì đối phương thật sự sở hữu lợi thế đặc biệt gì đấy.

Hắn điềm nhiên hỏi lại: “Vì sao?”

Tô Cánh nhìn hắn nói: “Nghe nói hồi tháng 7 tháng 8 cậu có về chi nhánh Hải Thành của MeiWei, tra ra vụ lãnh đạo cao cấp mở hàng nhái, dẫn tới việc tái cơ cấu quyền cổ đông trong công ti rồi nhảy lên vị trí đại cổ đông số một sau Tư Nguyên. Mọi người trong giới đều đã biết về chuyện này... Tôi rất tò mò, rốt cục những việc ấy có phải do cậu làm hay không?”

Thích Tự kinh ngạc trong lòng, Phó Diên Thăng đã nói về vấn đề này, cũng bảo có thể người ngoài sẽ nghĩ thế, nhưng đây là lần đầu tiên có người trực tiếp hỏi hắn như vậy.

Đứng trước sự dò xét của phe đối diện trong đàm phán, khiêm tốn phủ nhận hiển nhiên không phải một lựa chọn thỏa đáng, nhưng Thích Tự cũng không trực tiếp thừa nhận, mà đi nước đôi hỏi lại: “Anh thấy có phải không?”

Tô Cánh quan sát hắn vài giây, sau đó bật cười: “Ban đầu tôi cảm thấy không phải, căn bản vì cậu có đại thụ chống lưng, không thiếu gì người có thể làm thay... Nhưng giờ tôi lại nghĩ khác.”

Thích Tự: “Ồ?”

Tô Cánh: “Tôi đã nghe qua về “sự tích” của Diệp Khâm Như rồi, một người kiêu ngạo như vậy lại chấp nhận đi theo cậu, thêm cả anh bạn còn lại nữa, trông cũng chẳng dễ thuần phục gì, thế mà tôi thấy bảy phần ánh mắt trong mấy phút ngắn ngủi ban nãy đều là dành để quan sát phản ứng của cậu...”

Thích Tự mỉm cười: “Tô tổng nghĩ nhiều rồi, bọn họ là cấp dưới của tôi, nhưng cũng là đối tượng để tôi học hỏi, không có gì là thuần phục hay không thuần phục hết.”

Tô Cánh cười nói: “Năm nay cậu mới 20 phải không? Nếu hai người này thật sự lựa chọn ở lại vì con người cậu, thì cậu quả thật rất lợi hại, hơn vị Tư tổng mắt cao hơn đầu kia của tập đoàn các cậu nhiều. Bên người cậu ta, ngoài mấy tên dối trá nịnh nọt ra thì cũng chỉ có một nhóc đáng thương bị áp bức thôi.”

Thích Tự: “...”

Tô Cánh: “Thôi, khen nhiều quá cậu lại sinh kiêu... Cậu muốn nói chuyện gì với tôi? Như tôi đã nói rất rõ với Diệp Khâm Như, Hồng Trang chỉ tiếp nhận mức đầu tư dưới 50% cổ phần, không đồng ý thay đổi quyền khống chế, cũng không tiếp nhận chỉ đạo về phương thức hoạt động.”

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Ngày mai bàn về lí tưởng và nguyện vọng với Tô Cánh.”

Diệp Khâm Như: “Trước kia hai người cũng lừa tôi vào tròng bằng cách này!?”

Phó Diên Thăng (chỉ cười không nói).

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.